Tiểu Chu nghe vậy thực sự không hiểu gì cả: "Rời khỏi thành phố Thanh? Có chuyện gì sao?"
Lúc này có thể dùng lời kia của Lục Nùng rồi: "Lúng túng đến chỉ có thể cả đêm rời khỏi thành phố này mới có thể giữ lại được mang chó, bây giờ cậu ấy còn đang ở thành phố Thanh, cho nên vẫn nửa sống nửa chết."
Tiểu Chu không hiểu ý trong lời của Thẩm Ký Minh, nhưng đại khái cũng đoán được có lẽ Bùi Tranh đã làm ra chuyện mất mặt gì đó mới có có thể như vậy, cuối cùng cũng yên tâm.
Bùi Tranh cũng đã làm chuyện mất mặt hơn rồi, Tiểu Chu cũng sớm thành thói quen, vui vẻ mang hai người rời núi.
Đưa Bùi Tranh và Thẩm Ký Minh đi, Bùi Tịch An hết bệnh trở về bộ đội, Lục Nùng cũng bắt đầu công việc của bộ tuyên truyền.
Bộ độ luận công ban thưởng, bởi vì sự đặc thù của niên đại cho nên dừng chuyện sử dụng huân chương, nếu không Bùi Tịch An đã nhận được một đống huấn chương rồi. Theo lời của chủ nhiệm Lãnh nói, lần này hành động chỉ huy của Bùi Tịch An rất xuất sắc, quân khu phát tin khen ngợi, bên trên còn có phóng viên đến phỏng vấn tin tức của anh, nhưng anh lấy lý do bị thương giao cho sư đoàn trưởng.
Trái lại chức vị của Bùi Tịch An không có thay đổi, nhưng chủ nhiệm Lãnh âm thầm nói cho Lục Nùng biết, chưa đến hai năm sư đoàn trưởng sẽ lui xuống, ý của quân khu là đến lúc đó sẽ để cho Bùi Tịch An lên thay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT