Suốt tuần vừa rồi chúng tôi đứa nào cũng bận rộn với công tác chuẩn bị cho cuộc triển lãm cuối cùng đã được ấn định tổ chức sau nhiều lần trì hoãn. Hôm nay là ngày tất cả các khoa, các chuyên ngành sẽ mở cửa hoạt động, trưng bày các tác phẩm học thuật, mở cửa hàng bán quà lưu niệm, các gian chơi trò chơi và cả các buổi biểu diễn âm nhạc từ các nghệ sĩ và từ chính sinh viên của trường cho các bé cấp ba cùng bạn bè từ các trường khác đến tham quan vui chơi. Không khí tại sự kiện năm nay vẫn sôi động như mọi năm.
Khoa Mỹ thuật của chúng tôi ngoài những hoạt động vui nhộn và không kém phần kỳ lạ cho mọi người tham gia thì còn có cả những âm thanh the thé của đám cái Green làm MC cho sự kiện vang lên qua mic để kêu gọi mọi người ghé qua khu vực khoa chúng tôi từ sáng.
Thằng Toey, thằng Din vinh dự được nhóm chuyên ngành thiết kế thời trang chọn làm người mẫu biểu diễn những bộ đồ chúng nó tự thiết kế. Hai đứa nó nhận được rất nhiều tiếng hò reo từ sáng sớm không thua kém gì ban nhạc FUNFUN của thằng Q, thậm chí tiếng hét xen cả tiếng cười vang khi cái Green lượn lên sân khấu lúc thẳng Q hát, haha.
Còn về phần tôi và đám thằng Jo thằng Neung thì nhận trách nhiệm làm người công nhân bán đồ thủ công là những chiếc áo handmade, đây cũng là ý tưởng chúng tôi tự nghĩ ra. Bán được một lúc, thằng chó Nueng bắt đầu có thái độ thoái thác, nó không để tâm đến việc bán áo nữa mà dành hết sự chú ý cho bé Pan người yêu nó, bé nó đến đây tham quan và tới gian hàng này tìm thằng Neung được một lúc rồi.
Hôm nay tôi mới biết nhóc Pan và nhóc Tokyo là bạn vậy nên khung cảnh hiện giờ của quán ngoài có thêm nhóc Pan đến ngồi cười yêu để kêu gọi khách đến mua hàng thì còn có nhóc Tokyo ngồi mắt to tròn bên cạnh tôi không rời. Vậy nhưng chiêu thức bán hàng này có vẻ không được hiệu quả, người đến mua hàng thì ít mà người đi qua lại ngắm nhóc Tokyo với nhóc Pan là nhiều, ngắm đến mức thằng Neung đuổi người yêu về. Thằng Neung thằng Pan giờ yêu nhau thoải mái công khai thế là vì gia đình hai đứa nó đã chấp nhận rồi. Tôi thấy mừng cho nó nhưng cũng không ngăn được suy nghĩ so sánh với chuyện mình rồi lại thấy đau lòng.
Tôi khẽ thở dài đồng thời mỉm cười tự an ủi chính mình. Tôi cố gắng khiến bản thân trở nên bận rộn, cố gắng ở cùng bạn thật nhiều với hy vọng điều đó sẽ giúp tôi không bị phân tâm nhớ tới những chuyện không vui. Nhưng đó cũng chỉ là phương pháp tạm thời vì mỗi khi ở một mình, tâm trí này lại chỉ nghĩ về Phum.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play