Mọi thứ kết thúc rồi, chính tay tôi đã kết thúc nó. Những ngày tiếp sau đó trôi qua thật chậm, mỗi khi nhận ra mình còn thở tôi lại tự đưa tay lên trái tim và tự hỏi sao tôi lại còn thở được nhỉ, tôi vẫn chưa chết sao, tim vẫn đập ư?
Tôi vẫn sống mặc dù đó chỉ là một sự tồn tại, như thể chỉ đơn giản là còn thở. Dù có rất nhiều bạn bè bên cạnh nhưng tôi vẫn cảm thấy như chẳng có ai, như thể chỉ có mình tôi bơ vơ giữa thế giới này và tôi chẳng quen với điều ấy chút nào. Lúc ăn, lúc vẽ, xem tivi, đi đâu hay làm gì tôi cũng nhớ Phum nhưng tôi phải trấn an bản thân là hãy cố gắng chịu đựng.
Ngày ngày tôi vẫn đi học, bận bịu với các dự án phải nộp, tôi nghe thấy tiếng giảng viên, nghe thấy tất cả các âm thanh khác nhưng đại não chẳng thế xử lý mớ dữ liệu ấy, cứ như thể nó trôi vào tai tôi rồi lại lững thững đi ra.
Thậm chí ngay cả khi ngồi cùng đám bạn nghe chúng nó nói chuyện, thấy chúng nó cười tôi cũng cười, thấy chúng nó cười phá lên tôi cũng cười phá lên mặc dù tôi không hiểu chúng nó đang nói về vấn đề gì. Tôi cứ như một con robot bảo gì làm nấy, ai nói gì thì tôi làm theo vậy. Khi chẳng còn ai nói, chẳng còn ai ra lệnh nữa thì sẽ ngồi yên, không phản ứng với môi trường xung quanh vì cơ thể còn đang hô hấp này dường như không còn cảm xúc cảm nhận gì nữa.
Thực ra nói là không còn cảm xúc cũng không đúng lắm vì tôi vẫn cảm thấy khó thở mỗi khi nhớ tới việc tôi chẳng còn Phum ở bên cạnh nữa, không còn ai nắm tay, không còn nụ cười mà tôi thích ngắm vô cùng, tất cả chẳng còn gì nữa ngoài sự cô đơn.
Hôm qua lúc từ khoa đi ra tôi chẳng biết nên đi đâu, tôi thậm chí còn không biết bản thân đang làm gì. Cho đến tận khi bị một chị năm trên mắng vì chắn ngang trước đầu xe chị tôi mới sực tỉnh đồng thời nhận ra tôi đang đi giữa đường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT