Vương gia Thanh quốc dáng vẻ lười biếng đứng lên, Y vẫn như thế y phục vẫn một màu đen huyền bí.
Thái tử Lưu quốc thì bộ dáng lúc nào cũng nho nhã, sạch sẽ, gam màu chủ đạo lúc nào cũng là màu trắng.
Nhị hoàng tử tuy đường nét chưa trưởng thành nhưng càng lớn càng giống với hoàng thượng khí chất văn giả.
Ba người bước lên hấp dẫn bao nhiêu ánh nhìn, bao nhiêu sự ngưỡng mộ.
Phía bên dưới Kim Hạo Quân bộ mặt xám xịt vô cùng tức giận, hắn liền cầm chén lên uống một hơi khi phát hiện là rượu thì lập tức nhổ ra bộ mặt ghét bỏ.
Những người ngồi xung quanh hắn thì lắc đầu thở dài, không ai muốn đến gần.
Lúc này đây hoàng thượng mới đứng dậy đích thân chúc mừng ba người, ba phần quà được mang lên khiến ai cũng tò mò không biết là thứ gì bên trong, vì ba thứ đều được bên trong hộp kín.
Ba người bọn họ nhận xong theo phép lịch sự liền từng người một mở phần thưởng ra.
Đầu tiên là Vương gia Thanh quốc, Y khá bất ngờ về món quà, là một chuỗi phỉ thủy vô cùng tinh xảo, nếu ai tinh mắt có thể nhận thấy đây là vật vô giá.
Tiếp theo là Thái tử Lưu quốc, mọi người cũng phải hít hà về món quà, đó là một con kỳ lân bằng bạch ngọc cũng là một vật trang trí quý hiếm.
Mọi người đều quay mặt chờ mong món quà của nhị hoàng tử vì của cậu là hộp to nhất.
Lần đầu tiên nhận được quà tặng của phụ hoàng nên Kim Hạo Nhiên có chút vui mừng, cậu nhẹ nhàng mở nó ra, bên trong không phải trang sức hay vật gì đáng quý là một tập sách vở, nhưng ai am hiểu mới biết thứ đó trân quý thế nào.
Như Họa nhìn nét mặt vui mừng của đệ đệ mà thầm cảm thương, chung quy trong chuyện này người tổn thương và mất mát nhiều nhất chính là đệ ấy.
Vì hư vinh và ham muốn của mình mà bà ta lại có thể nhẫn tâm làm ra chuyện như thế này nàng nhất định sẽ để cho bà ta trả giá.
Ba người nhận phần thưởng đều hành lễ cảm tạ, khi Giang Ngạo Thành cùng Kim Hạo Nhiên trở về chỗ ngồi thì Dạ Vô Thần vẫn đứng đó chưa có ý định đi.
Kim Hạo Thiên vẻ mặt ngạc nhiên hỏi:
“Không biết Vương gia còn có chuyện gì?”.
Dạ Vô Thần vẻ mặt điềm tĩnh nói:
“Phần thưởng này rất vô giá ta muốn giành tặng cho chủ nhân hợp với nó, không biết hoàng thượng có cho phép ta tặng nó đi không?”.
Kim Hạo Thiên liền bật cười nói:
"Ta đã ban thưởng cho Vương gia thì nó đã là đồ của Vương gia rồi sao lại hỏi ta cơ chứ, không biết cô nương nào có thể được Vương gia trao cho chuỗi phỉ thúy vô giá này.
Có thể Vương gia không biết chứ chuỗi phỉ thúy này là cống vật Vân Nam cả thiên hạ chỉ có một chuỗi diy nhất, cũng may ta may mắn có được, nên độ trân quý của nó thì không thể xem thường được ".
Dạ Vô Thần bật cười:
“Nếu thế thì thật thích hợp cho giai nhân, nếu ta không lầm đại công chúa Kim Như Họa của quý quốc sắp đến tuổi cập kê, ta muốn giành tặng chuỗi phỉ thúy này cho nàng, không biết đại công chúa có thể nể mặt nhận lấy hay không?”.
Lời vừa nói ra như trấn động toàn bộ mọi người ở đây, ngay cả Như Họa cũng giật mình và ngơ ngác khi Y nhìn mình.
Mà không phải mỗi Vương Gia, toàn bộ người ở đây đang nhìn về phái nàng.
Giang Ngạo Thành thì tay nắm chặt phần thưởng không muốn chấp nhận.
Ngôn Tình HayHoàng thượng thì giường như đã biết trước được điều gì mỉm cười quay sang nhìn Như Họa nói:
“Họa nhi Vương gia đang hỏi con kìa, con có nhận hay không thì trả lời cho Vương gia?”.
Nhìn ánh mắt thích thú của Dạ Vô Thần khi nhìn Như Họa, giữa bao cặp mắt của mọi người Như Họa nào có thể từ chối được chứ.
Người ta đã nói rõ ràng là tặng nàng nhân lễ cập kê kia mà, Như Họa không thể làm Y mất mặt giữa trốn đông người được, chưa biết chủ ý của Y như thế nào nhưng với một người nguy hiểm như thế này nàng không thể gây thù được.
Như Họa mỉm cười nói:
"Cảm ơn Vương gia đã tặng quà cho ta mặc dù giữa hai ta chưa từng quen biết có thể thấy rằng Vương gia là một người khá hào sảng, vậy ta cung kính không bằng tuân lệnh vậy ".
Nhìn vẻ tinh ranh trong mắt nàng, muốn dùng câu nói để ám chỉ giữa hai người chưa từng gặp gỡ chưa từng có mờ ám để thanh minh với mọi người rằng không phải Y vì thíc mình mới tặng chẳng qua là do tính cánh mà thôi.
Tuy nhiên Dạ Vô thần lại không cho nàng được như ý muốn Y nói vẻ hờn dỗi:
“Đâu phải lần đầu ta và công chúa gặp nhau, công chúa đã quên cái lần chúng ta gặp ở trong rừng đào rồi sao?”.
Tên thị vệ đi theo Vương gia mà đứng không vững, hắn quay sang nhìn kia không phải là Vương gia mặt lạnh của hắn đó chứ, có thể nói những lời như vậy sao, lại còn bộ mặt đó nữa, tam sinh quan của hắn nhất thời thay đổi.
Như Họa khi nghe Y nói như vậy thì nghẹn họng không thể nói được gì hơn còn hoàng thượng thì thích thú tò mò hỏi:
“Họa nhi con và Vương gia gặp nhau khj nào sao không thấy con nói cho phụ hoàng vậy?”.