"Tan học." Giáo viên Toán phủi bụi phấn trên tay.
Tiết học đã kéo dài thêm mười phút.
Tần Tứ nhíu mày nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đeo cặp một bên vai, là người đầu tiên rời khỏi lớp.
Hôm nay cô Khấu vẫn chưa trả lời, lòng hắn cứ không yên.
Phải nhanh chóng đến xem sao. Tần Tứ bước nhanh hơn.
Nhà Khấu Tấn là căn nhà nhỏ ven đường, có thể nhìn thấy một số cảnh tượng bên trong từ cửa sổ.
Hắn lén nhìn qua cửa sổ, không ngờ Khấu Tấn đang nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt hai người giao nhau một giây, Tần Tứ giật mình, chân như đóng đinh tại chỗ, không biết nên đi hay ở lại.
Khấu Tấn nhớ Tần Tứ đến phát điên.
Cậu có thể nhận ra Tần Tứ gầy đi. Những ngày họ xa nhau, không ai cảm thấy dễ chịu. Tần Tứ là người vô tội nhất, không đáng phải đối mặt với những chuyện này. Khấu Tấn vừa bình tĩnh lại đã đỏ mắt khi thấy hắn.
Đó là Tần Tứ tốt nhất, cũng là người yêu cậu nhất. Đứng thẳng giữa tuyết, mặc đồng phục xanh của trường trung học số bảy, gương mặt điển trai nổi bật ở bất cứ đâu.
Khấu Tấn chạy đi, gió lạnh táp vào mặt khiến cậu buốt giá. Cậu ra ngoài mà không mặc áo khoác, gió lạnh thổi thấu qua lớp áo.
Nhưng cậu không để ý gì nữa.
Khấu Tấn chạy tới ôm chặt Tần Tứ, người mà cậu ngày đêm nhớ mong, không nói gì, chỉ ôm chặt, gục vào vai người kia khóc nức nở.
Xin lỗi.
Thật sự xin lỗi.
Tần Tứ bắt đầu luống cuống, thấy Khấu Tấn khóc dữ dội, lòng hắn cũng quặn thắt, vụng về an ủi: "Đừng... đừng khóc.”
Nghe thấy giọng Tần Tứ, Khấu Tấn khóc càng dữ, như thể cả đời chưa từng khóc nhiều như vậy. Cậu thực sự quá nhớ Tần Tứ, từng tế bào trong cơ thể đều gào thét nhớ nhung. Rõ ràng chẳng có gì, nhưng lại như trải qua sinh ly tử biệt. Thậm chí còn đau lòng hơn lúc Khấu Tấn tự cắt cổ tay.
Tần Tứ ôm cậu, dịu dàng vuốt tóc sau đầu cậu, "Sao vậy, Niên Niên.”
Khấu Tấn khóc nấc, thở không ra hơi, ôm chặt Tần Tứ không buông. Cậu sẽ không buông tay nữa, đây là Tần Tứ, là người cậu yêu nhất, cậu muốn giữ chặt hắn.
Lúc này Nguyên Cẩm Hoa đi ra, mang theo một cái túi vải màu đỏ. Cô nhìn thấy hình ảnh hai người ôm nhau không có gì bất ngờ, ánh mắt vẫn bình thản.
Tần Tứ chợt thấy tình cảnh này không ổn, vừa định nói gì thì Nguyên Cẩm Hoa đã ra hiệu im lặng, không để hắn lên tiếng, "Niên Niên không mặc áo khoác, hai đứa vào nhà nói chuyện đi, cô đi chợ.”
Tần Tứ vội vàng gật đầu.
Hắn biết Nguyên Cẩm Hoa là vì cho bọn họ một không gian nói chuyện.
Tần Tứ cúi đầu thương lượng, dùng giọng dỗ trẻ con nói, "Chúng ta vào được không? Đừng để bị lạnh.”
Khấu Tấn ngừng lại, tiếng khóc dần nhỏ hơn. Cậu đưa tay nắm tay Tần Tứ, nắm chặt rồi mới rời khỏi vòng tay hắn.
Nước mắt muốn rơi mà không hết, khóe mắt đỏ hoe, chóp mũi cũng đỏ. Tần Tứ nhìn Khấu Tấn như vậy chỉ thấy lòng mình mềm nhũn.
Hắn đưa tay lau sạch nước mắt của Khấu Tấn, xúc cảm hơi lạnh vẫn tràn đến trong lòng.
Hắn kéo Khấu Tấn đi vào phòng.
Vừa đóng cửa, Khấu Tấn đã kéo hắn lại tìm đôi môi hắn, hai người vụng về hôn nhau. Mang theo chút đau thương, yêu thương mà hôn nhau.
Xin lỗi.
Hôn nhau một lúc lâu, Khấu Tấn thực sự thở không ra hơi, hai người mới buộc phải tách ra. Hôn quá mãnh liệt, lúc tách ra hai người vẫn còn dây dưa, Khấu Tấn đỏ bừng tai lại gục vào ngực Tần Tứ.
Cậu nằm trong lòng Tần Tứ, nghẹn ngào nói, "Tôi nhớ cậu lắm.”
Tần Tứ vuốt đầu cậu yêu thương, " Tôi cũng vậy.”
Ôm nhau một lúc, hai người ngồi xuống ghế sofa. Tần Tứ nắm tay Khấu Tấn, biết cậu vừa ra ngoài chắc chắn rất lạnh, đưa tay lấy một cái chăn đắp lên, dặn dò nhỏ nhẹ, "Ra ngoài nhớ mặc áo khoác.”
Khấu Tấn được quấn chăn, đôi mắt ướt át trong veo. Cậu nhìn Tần Tứ, nhìn mãi lại đỏ mắt.
"Hả?" Tần Tứ hơi luống cuống, "Sao lại khóc nữa... ngoan, đừng khóc.”
Tần Tứ kéo cậu vào lòng, Khấu Tấn thuận thế ôm cổ hắn, họ ôm chặt nhau.
Giọng Khấu Tấn khàn đặc, mang theo âm điệu đã khóc, "Xin lỗi.”
Tần Tứ ngẩn ra, rồi vỗ lưng cậu như dỗ trẻ con, "Không cần xin lỗi, giữa chúng ta, không cần nói lời này.”
Hắn thở dài, "Hơn nữa, người nên xin lỗi là tôi, tôi không cho cậu cảm giác an toàn, không làm cậu yên tâm rằng mình được yêu.”
Khấu Tấn dùng ngón tay thon dài bịt miệng hắn, "Là tôi quá vô lý. Cậu luôn yêu tôi, tôi nên vui mới đúng, nhưng lại vì những vấn đề vớ vẩn mà chia tay với cậu, là lỗi của tôi.”
“Lần này không tính." Tần Tứ hôn lên trán Khấu Tấn, "Chúng ta chỉ tạm thời bình tĩnh lại, không tính là chia tay." Hắn siết chặt vòng tay ôm Khấu Tấn.
"Ừ, không tính là chia tay." Khấu Tấn dựa vào lòng hắn, cảm nhận sự an toàn đặc biệt từ Tần Tứ, thì thầm, "Tần Tứ, tôi nhớ cậu.”
Họ cần thời gian để nói hết những tình cảm bị thiếu trong những ngày qua.
Tần Tứ vuốt nhẹ vành tai cậu, giọng trầm thấp vang lên, "Niên Niên.”
"Ừ?"
"Mấy ngày nay tôi nghĩ rất nhiều." Hắn chậm rãi nói, “Cậu hỏi tôi yêu cậu vì điều gì, câu trả lời trước đây của tôi đều quá mơ hồ, khiến cậu không có cảm giác an toàn, giờ tôi trả lời lại."
Hắn trở nên nghiêm túc, như đang đọc lời thề. Tần Tứ nắm tay Khấu Tấn, mười ngón tay đan vào nhau, "Niên Niên, tôi yêu sự tốt đẹp của cậu, cũng yêu cả sự yếu đuối của cậu, thích đôi mắt cong cong khi cậu vui, cũng thích dáng vẻ yếu đuối khi cậu dựa vào tôi. Tôi thích tất cả mọi thứ của cậu. Tôi mong cậu mau chóng khỏe lại, không phải vì tôi thích cậu như trước, mà vì tôi muốn cậu khỏe mạnh, hạnh phúc, muốn cậu có cuộc sống tốt đẹp nhất. Tương lai còn dài, chúng ta cùng đi."
Mắt Khấu Tấn lấp lánh ánh sao đẹp nhất thế gian, cậu nhẹ nhàng nói, "Được."
Tần Tứ à, chúng ta cùng đi nhé.
Đi đến khi hoàng hôn treo lơ lửng, đi đến khi thời gian cạn kiệt. Chúng ta cùng đi, cùng già đi.
Tận hưởng cảm giác được yêu và yêu một người.
truyện kiếm hiệp hayTrở thành sự tồn tại không thể thay thế trong lòng nhau.
Cùng đi nhé.
Tình yêu bệnh hoạn và méo mó này, hãy để nó tồn tại lâu dài.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nhiều chuyện đang tiến triển một cách nhanh chóng và ngấm ngầm. Có lẽ kỳ thi đại học sắp đến, ngay cả Tần Tứ luôn điềm tĩnh cũng kéo dài thời gian học tập không ít, thời gian nghỉ ngơi được đảm bảo, nhưng cảm giác mệt mỏi vẫn không thể xóa bỏ, chỉ cần có cơ hội hắn phải nhắm mắt nghỉ ngơi vài giây, nếu không khó đảm bảo trạng thái tốt để đối phó với việc học căng thẳng này.
Những thay đổi này Khấu Tấn đều thấy trong mắt. Tần Tứ vốn ít nói, giờ còn ít hơn. Họ có thể gặp nhau mỗi cuối tuần, ngoài ra liên lạc rất ít.
Trong lòng Khấu Tấn luôn có một cảm giác rằng, mặc dù hiện tại họ ít liên lạc hơn, không thường xuyên gặp mặt, nhưng dường như trong thâm tâm họ vẫn kết nối với nhau, cả hai đang cùng nhau cố gắng để tốt hơn.
Không rõ liệu lần này là do thuốc có hiệu quả hay vì lý do nào khác, nhưng Khấu Tấn cảm thấy sự thôi thúc muốn chết và tự làm tổn thương mình đã giảm đi nhiều. Tuy nhiên, cậu đã mất đi rất nhiều ký ức, cảm giác như não bộ trở nên chậm chạp, ảnh hưởng của việc không sử dụng thuốc không thể đảo ngược. Thỉnh thoảng Khấu Tấn vẫn cảm thấy suy sụp vì điều này.
Nếu không chọn cái chết, thì phải đối mặt với những điều này lần này qua lần khác. Đây là điều không thể tránh khỏi.
Đôi khi Nguyên Cẩm Hoa không chịu nổi, khuyên cậu không nên học nữa, nghỉ ngơi một chút. Khấu Tấn lắc đầu nói không sao.
Đây lại là gì nữa?
Nguyên Cẩm Hoa trước đây từng mỉa mai cậu không học hành, giờ lại khuyên cậu đừng học nữa.
Khấu Tấn không còn sức để suy nghĩ nhiều, vì kỳ thi đại học đang đến gần từng bước một.
Ngày có kết quả, Tần Tứ không cảm thấy căng thẳng hay gì cả, hắn chỉ có cảm giác rằng cuối cùng mọi thứ đã kết thúc, tất cả đã kết thúc.
Mùa đông đó, mùa đông đau lòng đó, cuối cùng cũng đã qua đi.
Một người nào đó còn lo lắng hơn hắn, cứ đứng trước màn hình máy tính không ngừng tải lại. Tần Tứ cũng không ngăn lại, chỉ đứng bên cạnh nhìn cậu với vẻ thú vị.
“730!” Khấu Tấn vui mừng hét lên, cậu ôm chặt Tần Tứ: “730!”
“Ừ.” Tần Tứ cũng mỉm cười, hắn xoa đầu Khấu Tấn: “Nghe thấy rồi.”
Khấu Tấn vui mừng đến rơi nước mắt, “Đó là 730 đấy!” Cậu hạnh phúc hôn lên mặt Tần Tứ, “ Cậu thật tuyệt vời!”
Tần Tứ đứng bên cạnh cười không ngừng.
Như thể mọi thứ đang dần phai nhạt theo thời gian.
“Cậu nhớ không?”
“Lúc đó chúng ta đã nói sẽ đi công viên giải trí.” Tần Tứ nắm lấy tay Khấu Tấn, nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay cậu, cảm nhận những vết sẹo gồ ghề, nhẹ nhàng, không dám dùng lực.
Khấu Tấn để mặc hắn vuốt ve, suy nghĩ một lúc, “Hình như là vậy, nhưng tôi không nhớ rõ lắm.”
“Không nhớ rõ cũng không sao.” Tần Tứ hôn lên cổ tay Khấu Tấn, “Muốn đi không? Tôi sẽ đưa cậu đi.”
“Được.”
Công viên giải trí gần đây đang cải tạo, đến thứ bảy mới mở cửa.
Thứ bảy là một ngày nắng đẹp, thời tiết rất tốt.
Tần Tứ đến đón Khấu Tấn từ nhà, tay hắn tự nhiên nắm lấy tay cậu.
Con đường dài, ánh nắng ấm áp, đầu hè, gió nhẹ.
Khấu Tấn thay đổi tư thế, nắm tay Tần Tứ, mười ngón đan xen, rồi họ nhìn nhau cười.
Có lẽ sẽ có người nói xấu sau lưng họ, nhưng không ai quan tâm.
Thực ra, khi trưởng thành bạn sẽ nhận ra, những lời đàm tiếu, vấn đề mặt mũi, không quan trọng bằng cảm nhận của bản thân.
Người thực sự khoáng đạt, sẽ không bận tâm người khác nghĩ gì.
Khấu Tấn đã mệt mỏi vì phải tạo dựng mình trở thành đứa con được thầy cô, bạn bè và phụ huynh yêu quý, đồng thời phải kìm nén bản thân, vì thế mới mắc bệnh.
“Muốn chơi gì? Hôm nay cậu là lớn nhất.” Tần Tứ cầm vé vừa lấy xong.
Khấu Tấn: “Muốn chơi nhảy bungee.”
“Ghê vậy. Không sợ à?” Tần Tứ hỏi.
“Sợ.” Khấu Tấn nói, “Hình như đã chơi rồi mà cũng hình như chưa chơi, không nhớ rõ, muốn thử.”
“ Tôi sẽ đi cùng cậu.” Tần Tứ nắm tay Khấu Tấn đi đến lối xếp hàng.
Có lẽ vì nhảy bungee độ khó cao, dù là cuối tuần nhưng không có nhiều người, chưa đến lượt hai người.
Anh chàng buộc dây an toàn vừa từ trên xuống, anh ta nhận ra Khấu Tấn ngay lập tức, “Lại đến chơi nhảy bungee à.”
Khấu Tấn hơi bối rối, vì trong ký ức của cậu không có người này.
Tần Tứ thấy vậy liền đáp, “Đi cùng tôi chơi.”
Anh chàng cười, “Chơi đơn hay đôi?”
Khấu Tấn nhanh nhảu, “Đôi.”
Tần Tứ nhìn Khấu Tấn, Khấu Tấn tranh thủ lúc anh chàng kia cúi đầu nói nhỏ: Tôi sợ.
Tần Tứ nắm tay Khấu Tấn chặt hơn một chút.
“Tôi đây.” Hắn cũng nói nhỏ.
Khấu Tấn đáp lại bằng cách nắm tay hắn.
Gió rít bên tai.
Những đám mây mềm mại trên trời.
Gió và giọng nói của Tần Tứ cùng vang lên.
“Nắm chặt lấy tôi.”
Hắn nói.
— Hết—