Nếu như ý nghĩ có thể biến thành hiện thực thì tốt rồi, Khấu Tấn ngây thơ nghĩ, trong đầu cậu có ít nhất cả ngàn ý nghĩ kêu cậu đi tìm chết, nếu những ý nghĩ này có thể biến thành hiện thực thì cậu đã nói tạm biệt với thế giới khốn kiếp này từ lâu.

Hiển nhiên, lời cầu nguyện suốt đêm của cậu đều không có tác dụng. Đồng hồ báo thức ở đầu giường vẫn đang phát ra âm thanh chói tai, thúc giục cậu rời khỏi chiếc giường mà có thể mang lại cho cậu một chút an ủi.

Giường không có gì đáng để lưu luyến, chỉ là cậu tuyệt vọng vì một ngày mới sắp bắt đầu. Khấu Tấn chán nản gạt mái tóc trên trán ra sau đầu, phiền não xoa xoa chúng.

“Này! Đã năm giờ rồi! Dậy chưa đấy?!” Tiếng gọi của Nguyên Cẩm Hoa từ ngoài cửa sắc lẹm như lưỡi kiếm, sẵn sàng xuyên thủng cổ họng Khấu Tấn ngay lập tức.

Khấu Tấn muốn dùng ngón tay bịt lỗ tai lại, đáng tiếc hiệu quả rất nhỏ. m thanh liên tục của đồng hồ báo thức đã phá hủy ý chí nhỏ bé của cậu.

Hai bên giằng co.

Sức mạnh ý chí cuối cùng đã thất bại, cậu đành khuất phục trước sự uy hiếp của mẹ mình.

“Con biết rồi! "Khấu Tấn bực bội la một tiếng, đưa tay tắt đồng hồ báo thức đang gào thét.

"Con học trước đi, bữa sáng đã làm xong để lên bàn, mẹ đi trước đây!" Nguyên Cẩm Hoa nhét chìa khóa vào thắt lưng quần, phát ra một chuỗi tiếng leng keng.

Khấu Tấn không lên tiếng.

“Con có nghe thấy không?!” Nguyên Cẩm Hoa đương nhiên không hài lòng khi không nhận được câu trả lời, giọng nói lớn đến mức gần như có thể làm vỡ màng nhĩ, từ cửa phòng truyền thẳng đến phòng ngủ.

“Nghe thấy rồi!”

Những buổi sáng như thế này diễn ra hàng ngày trong căn phòng nhỏ ồn ào và ngột ngạt này.

Khấu Tấn đứng dậy rời giường, ý thức không tỉnh táo đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, nước còn chưa hắt lên mặt, tiếng cửa mở lại vang lên - Nguyên Cẩm Hoa quay lại lấy túi xách.

Đó là một cái túi xách màu đỏ, mặt trên có mấy chữ ‘giáo dục Long Thành’ to tướng, còn viết một chuỗi số điện thoại liên lạc. Cái này được phát ở cổng lúc Khấu Tấn vừa mới tan học, đại khái là chuyện mấy năm trước, túi xách rách nát vẫn dùng đến hôm nay. Khấu Tấn muốn Nguyên Cẩm Hoa đổi, Nguyên Cẩm Hoa hờ hững xua tay, không mảy may quan tâm, "Còn dùng được, không sao cả.”

Cô luôn câu này, Khấu Tấn nghe đến lỗ tai cũng sắp nổi kén.

Nguyên Cẩm Hoa luôn thờ ơ đối với mọi việc, chỉ có chuyện Khấu Tấn mới khiến cô để ý một chút. Đương nhiên, trong lòng cô, không có gì quan trọng bằng kỳ thi tuyển sinh đại học.

“Sáng mai ăn mì sợi được không?! "Nguyên Cẩm Hoa hét lên trước khi rời đi.

Khấu Tấn phun nước trong miệng ra, ứng phó một câu, "Được!”

Cửa bị đóng sầm một tiếng.

Sáng nào cũng vậy.

Khấu Tấn phủi nước trên tay, lê dép lê đi tới nhà bếp. Trên bàn ăn nhỏ bằng gỗ bày bữa sáng Nguyên Cẩm Hoa đã chuẩn bị sẵn, một cái sandwich, một quả trứng gà, một ly sữa.

Có lẽ là bữa sáng cuối cùng của cậu.

Khấu Tấn nhai sandwich, thịt bên trong cũng không tệ lắm, điều này làm cho đáy lòng cậu dâng lên một ít cảm giác thỏa mãn.

Đêm nay cậu chuẩn bị chết ở trong nhà, không sai, chính là đêm nay. Vừa nghĩ tới sẽ sớm được giải thoát, ngón tay Khấu Tấn lại không ngừng run rẩy, vài lần cậu muốn khống chế nhưng vô dụng nêm mặc cho nó run rẩy.

Khấu Tấn nuốt miếng điểm tâm cuối cùng, đi vào phòng ngủ ngẩn người trước những từ tiếng Anh đáng ghét trên bàn. Trước kia cậu sẽ buộc mình đọc thuộc lòng chúng hết lần này đến lần khác, nhưng hôm nay cậu muốn cho mình một ngày nghỉ ngơi, trải qua buổi sáng ngày cuối cùng trong sinh mệnh một cách thoải mái. Vì vậy cậu nằm sấp trên bàn, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt.

Hồi lâu sau mắt đau nhức vì nhìn lâu, rồi một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.

Ngẩn người là trạng thái bình thường, rất nhiều lúc cậu cảm thấy mất đi năng lượng, cảm giác mệt mỏi dây dưa lấy cậu, gần như đè sụp sống lưng đơn bạc của cậu.

Cậu như bị ma bệnh quấn thân, đã đến mức người không giống người quỷ không giống quỷ. Phần lớn thời gian cậu cũng không biết mình đang làm gì.Ý thức của cậu đã vượt ra ngoài bầu trời rồi đi vào một thế giới do chính cậu tạo ra.

Ở đó có một ngôi nhà có kích thước vừa phải, bên trong chỉ có một mình cậu ở. Không có trường học, không có thi đại học, thậm chí không có ban đêm, vĩnh viễn đều là ánh nắng rực rỡ. Rồi tất lâu rất lâu sau cậu sẽ già đi, nằm trên giường hơi thở sẽ dần yếu đi, và chết với nụ cười trên môi.

Những tưởng tượng này là trụ cột tinh thần của cậu, là nguồn hạnh phúc duy nhất của cậu. Đã đến lúc nói lời tạm biệt với những tưởng tượng đó và cậu sẽ đi đến một thế giới khác, sống ở một thế giới khác.

Rốt cục cũng đến lúc không thể không đứng lên, Khấu Tấn đeo cặp sách đi ra khỏi căn phòng nhỏ cũ nát có vẻ chật chội kia.

Buổi sáng Nguyên Cẩm Hoa nhắc nhở cậu một câu "Nhớ mang ô", nhưng cậu không nghe. Trước kia cậu vẫn luôn muốn tắm mưa để phát tiết oán giận trong lòng cho thoải mái, ngày cuối cùng, dù sao cũng nên cho cậu chút quyền lợi tùy hứng.

Trong lớp có rất ít người, Khấu Tấn cố tình tới muộn mười phút, lúc đến nhân số cũng không hơn. Lâm Vũ Văn ngồi cùng bàn với cậu cũng vừa mới tới, chào hỏi cậu rồi tới văn phòng lấy nước.

Khấu Tấn ngoan ngoãn nở nụ cười, sau đó thu hồi khóe miệng cong cong. Cậu mệt mỏi khi phải ứng phó với những tình huống xã giao này, mỗi nơi công cộng đông người đều là một bài kiểm tra đối với cậu, kiểm tra sức nhẫn nại của cậu mạnh tới mức nào, thế cho nên không thể bỏ lại tất cả mọi người mặc kệ mà chạy đi.

Nếu có thể chạy thoát, cậu muốn bay lên trời, quan sát thế giới ở trên cao, muốn lặn xuống nước, sau đó theo dòng nước không biết chảy tới nơi nào. Thế nào cũng tốt hơn bây giờ.

"Hôm nay...cậu không..." học à...

Lâm Vũ Văn lẩm bẩm nói.

Mấy chữ phía sau cơ hồ yếu tới mức như nuốt vào trong cổ họng, Khấu Tấn nghe không rõ lắm. Cậu chỉ có thể chớp mắt ra hiệu cho Lâm Vũ Văn rồi nằm sấp xuống bàn không nhúc nhích nữa.

Cho dù cậu chết biến thành quỷ thì cũng phải làm một quỷ không có vành mắt thâm quầng.

Lâm Vũ Văn vốn bất cẩn lầm bầm lời trong lòng ra thành tiếng, không trông cậy việc Khấu Tấn sẽ đáp lại. Cậu ta nhìn Khấu Tấn, trong lòng có chút cảm giác hổ thẹn, nói tiếp thì giống như là đang thương hại người ta vậy.

Muốn nói cố gắng, Khấu Tấn tuyệt đối xứng đáng là người cố gắng nhất trong lớp. Trong thế giới của cậu hình như chỉ có học tập, chưa từng thấy hứng thú với thứ gì khác. Người khác xem phim, nghe nhạc, ca hát, nhảy múa... Nhưng cậu thì chỉ có học. Thấy cậu cố gắng như vậy, lần nào bản thân Lâm Vũ Văn cũng dâng lên một loại cảm giác hổ thẹn, vì thế cũng vội vàng học tập. Rõ ràng cậu ta chỉ mất mười phút là có thể học thuộc đầy đủ từ đơn, nhưng Khấu Tấn dùng hơn nửa giờ còn chưa học xong. Lâm Vũ Văn không đành lòng nhìn dáng vẻ cậu cố gắng như vậy, luôn thu bài thi mình viết lại trước, không cho Khấu Tấn nhìn thấy. Không thể nói rõ vì sao, nhưng trong tiềm thức nói cậu ta biết phải làm như vậy.

Thật ra Lâm Vũ Văn không thích Khấu Tấn, cũng không phải bởi vì cậu không tốt. Bất luận cậu học môn gì cũng đều chú ý nghe giảng, mỗi một câu nói của giáo viên đều đang cố gắng hết sức lý giải, tính tình cũng rất mềm mại, trong học tập và trong cuộc sống đều rất hiền hòa, giống như loại người chưa bao giờ tức giận. Nhất định phải dùng một từ ngữ để hình dung, chỉ có thể nói cậu quá bình thường, tính cách không rõ ràng, rất ít nói chuyện, không có bạn bè, cảm giác tồn tại quá thấp, không hợp với dáng vẻ ngông cuồng của thiếu niên thanh xuân tùy ý. Mỗi lần cậu ta nói chuyện với Khấu Tấn đều phải suy đi nghĩ lại sợ quấy nhiễu cậu, quá mệt mỏi. Nếu không phải quen biết với Nguyên Cẩm Hoa mẹ của cậu thì hai người bọn họ chắc chắn sẽ chẳng bao giờ liên hệ với nhau.

Khấu Tấn không biết trong đầu Lâm Vũ Văn đang suy nghĩ cái gì, cho dù biết cũng sẽ không có biểu lộ quá nhiều. Thật ra cậu không có ngủ, nhiều lắm thì coi như nhắm mắt nghỉ ngơi. Tối hôm qua không ngủ cả đêm, lúc trời sắp sáng mới chớp mắt một hồi, chưa vào giấc ngủ sâu đã bị Nguyên Cẩm Hoa gọi dậy. Rõ ràng hiện tại mệt muốn chết, lỗ tai vẫn bắt được những âm thanh nhỏ chung quanh khiến đại não bảo trì thanh tỉnh.

Cậu vuốt tóc quá dài trên trán ra sau đầu, lộ ra cái trán trắng nõn sạch sẽ, sau đó nhìn những sợi tóc này trở về vị trí cũ từng sợi một.

Khấu Tấn vừa thanh tú lại vừa đẹp trai, chỉ là tóc mái quá dài phong ấn nhan sắc của cậu, làm cho người ta liếc mắt một cái cũng cảm thấy bình thường không có gì lạ.

Tiết thứ nhất là tiết tiếng Anh, từ đơn phức tạp khó hiểu khiến Khấu Tấn hoa mắt, trước kia cậu đều sẽ cố gắng nhớ đánh vần như thế nào, tuy rằng hiệu quả có hạn, nhưng tốt xấu gì cũng có ấn tượng.

Lúc này cậu không ép buộc bản thân tập trung vào những từ đơn kia, mà tùy ý để cho phép mình phân tâm một lúc, ánh mắt dán chặt mặt bàn đếm ngược rất lâu.

Có lẽ là lòng nhân từ của ông trời đối với cậu, ngày hôm nay trôi qua rất bình thản, hết thảy đều như thường ngày. Đọc không hiểu từ đơn, không giải được đề toán, ngữ văn không thể học thuộc…

Có thể là bởi vì đêm nay cậu sẽ rời khỏi thế giới này, cho nên mọi nỗi đau trong quá khứ đều có thể trở nên nhẹ nhàng, đều có thể tha thứ được. Như thể ai cũng có vầng hào quang, mọi thứ đều đáng yêu trong mắt cậu.

Mọi thứ có thể kết thúc vào đêm nay.

Nghĩ đến đây, tay chân cậu bắt đầu run lên vì phấn khích, đây là chuyện bình thường, Khấu Tấn cũng không thể làm gì được.

Đúng như lời Nguyên Cẩm Hoa, tiếng sấm vang dội vào lúc chạng vạng khi tan học, mưa to như trút nước. Lớp mười hai phải tự học buổi tối, tám giờ tối mới tan học, gặp phải thời tiết mưa to, ngoài cửa trường có hàng đống phụ huynh giơ ô vây quanh một chỗ, xe điện, ô tô đều đỗ đầy chỗ đậu xe. Các loại âm thanh ồn ào hội tụ lại một chỗ.

Đợi tất cả bạn học đều rời khỏi phòng học, Khấu Tấn mới chậm rãi bắt đầu thu dọn đồ đạc, cặp sách được chất đầy từng chút một, bàn ghế lại khôi phục sạch sẽ gọn gàng như lúc trước.

Hy vọng người tiếp theo sử dụng bộ bàn ghế này sẽ là một người vui vẻ.

Khấu Tấn đeo cặp sách đi tới cửa, lần nữa quan sát phòng học cậu đã ở suốt năm năm này. Những người xung quanh đến rồi đi, cuối cùng đều bị đóng băng vào ngày hôm nay.

Tách một tiếng, cậu tắt công tắc đèn.

Dù đang mang cặp sách nặng trĩu nhưng gánh nặng trong lòng đã được trút bỏ, thoải mái hơn rất nhiều.

Nước mưa rơi xuống từng giọt một, toàn bộ thành phố bị bao phủ bên trong. Thì ra ông trời cũng khóc vì cậu sao? Khấu Tấn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, nếu như sau khi cậu chết hóa thành mưa, vậy thì ở trong từng vòng tuần hoàn tưới nước cho toàn bộ thế giới cũng không tệ.

Vậy thì lên đây đi.

Những người khác tránh né cái chết còn không kịp, còn cậu thì vui vẻ chấp nhận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play