Chương 9: "Hôn lại"
Sau khi tàn nhẫn không đếm xỉa đến yêu cầu rõ ràng là mưu đồ bất chính kia, trên đường đi Đinh Cửu Cửu thoải mái hơn rất nhiều.
Điểm phiền lòng duy nhất chính là cái còng tay kim loại đang treo trên cổ tay cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì sự tồn tại của thứ này, chẳng những cô cần phải nghiêng thân thể mình về phía người nào đó, ngay cả muốn lấy tai nghe, cũng phải nhìn bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng kia lắc lư dưới mí mắt mình.
Cố gắng rời sự chú ý từ trên cái tay kia, dừng lại trên móng vuốt nhỏ ngắn ngủn của mình so với người kia đã rụt lại một vòng lớn, cô gái nhíu lông mày tinh tế, tay phải xách túi, tay trái tự do ở bên trong lục lọi tìm tai nghe.
Cuối cùng cái tai nghe quấn quanh cây gậy xương cá cũng được lấy ra, Đinh Cửu Cửu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"... Em muốn nghe nhạc?"
Bên cạnh đột nhiên vang lên một âm thanh.
Đinh Cửu Cửu gật đầu, "Ừ." hơi do dự nhìn qua, cô nhẹ giọng tiếp tục nói, "Sau khi ra khỏi đường cao tốc, vào núi còn một đoạn đường rất dài, nghe nhạc có thể giải sầu, bớt buồn chán."
Âm thanh cười nhẹ vang lên, "Cái này xem như nhắc nhở?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái đang nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, tâm tình tươi đẹp suy nghĩ một chút, gật đầu, khóe môi lộ ra một nụ cười mềm mại, "Anh có thể xem như là 'lãnh đạo quan tâm'."
"..."
Người bên cạnh không có động tĩnh gì, Đinh Cửu Cửu chỉ coi là trêu chọc ngược lại của mình bắt đầu hiệu quả, cô cũng không để ý, cúi đầu từ trong túi bên hông lấy ra một cái hộp nhỏ.
Lúc mở hộp ra, vang lên một tiếng "lạch cạch" nhẹ.
Đôi mắt thất thần nhìn của Hàn Thời chợt lóe lên, thu hồi ánh mắt từ lúm đồng tiền nho nhỏ trên gò má cô gái.
Chàng trai vô thức nhíu mày lại.
——
Không giống với lần đầu tiên gặp mặt, loại cảm giác đó giống như bị say rượu quấy nhiễu thần trí mà sinh ra cảm giác giống như đã từng quen biết... Vào khoảnh khắc vừa rồi, loại cảm giác cô gái trước mặt giống như đã từng gặp qua ở nơi nào đó vô cùng mãnh liệt.
Chẳng lẽ chỉ là ảo giác sao.
Sau khi lần tìm khắp trong trí nhớ không có kết quả, Hàn Thời cũng không nghĩ nữa.
Ánh mắt anh nhìn sang bên cạnh, thấy cô gái vất vả dùng tay trái không thuần thục, một tay gỡ tai nghe quấn quanh cây gậy xương cá.
Khuyết điểm bàn tay quá nhỏ lúc này đều bộc lộ không sót gì.
——
Lúc Đinh Cửu Cửu đã chuẩn bị làm một cuộc 'liều chết vật lộn' với đống dây tai nghe này, trước mặt bỗng nhiên nhiều thêm một bàn tay thon dài xinh đẹp.
Tiếp theo, dưới mí mắt cô, bàn tay kia không tốn chút sức nào chỉ vài giây đã giải quyết được sợi dây tai nghe làm cô khốn khổ cả nửa ngày.
"... Cảm ơn." Đinh Cửu Cửu buồn bực nhìn móng vuốt nhỏ ngắn ngủn của mình.
Tháo một cái tai nghe đưa qua....
Một cái.
"Quan tâm xuyên suốt đến cùng, mỗi người một cái được không, lãnh đạo nhỏ?" Giọng nam khàn khàn mang theo nụ cười.
Đinh Cửu Cửu thở dài, "Nếu như trước đó anh đưa cả hai cái cho tôi, nhìn sẽ càng giống hỏi ý kiến hơn."
Nói xong, cô gái nhận lấy một bên kia tai nghe.
Sau đó động tác cô dừng lại, do dự nhìn người bên cạnh ——
"Không phải cái gì anh cũng không mang, đã đi theo cùng chúng tôi chứ?"
"Vì đề phòng tôi chạy trốn, bất kỳ thứ gì không phải là nhu yếu phẩm cần thiết đều bị lấy đi."
Người kia dựa trong ánh mặt trời, mắt hơi khép lại, môi mỏng có chút nhếch lên, nhìn hời hợt thoải mái vô vị.
"Không phải là nhu yếu phẩm cần thiết?"
"Ừm." chàng trai nâng cổ tay lên, xách xách áo dệt màu đen thoải mái trên người mình, "Em cũng có thể hiểu là tất cả mọi thứ trừ quần áo."
"...."
Trong lòng Đinh Cửu Cửu phức tạp nhìn vệ sĩ ở đối diện hành lang, thu hồi ánh mắt, thấp giọng hỏi: "Ngày đó ở quán bar, bắt anh chính là bọn họ sao?"
"..."
Cặp mắt đào hoa nửa híp mở ra, ánh sáng chiếu vào trong con ngươi đen sâu thẳm, sâu trong đó còn ẩn giấu chút cười như không cười ——
"Đến bây giờ em mới nhớ tới hỏi vấn đề này sao."
Đinh Cửu Cửu: "...?"
"Nếu như tôi là một người xấu, vậy bây giờ có thể em đã bị tôi khóa vào trong phòng nhỏ tối tăm... giam giữ một tuần."
Đoạn giữa vô tình dừng lại làm Đinh Cửu Cửu cảm thấy mơ màng, nhưng cô vẫn theo bản năng đáp lại: "Con đường ở quán bar Flower, khắp nơi đều có giám sát, hai đầu còn có cục cảnh sát, người xấu sẽ không trắng trợn đến đó đợi cả đêm."
"..."
Trả lời mức độ lý trí trăm phần trăm này, khiến Hàn Thời hiếm khi ngơ ngác.
Sau khi lấy lại tinh thần, anh rũ mắt xuống, không nhịn được cười nhẹ một tiếng.
"Hồ ly nhỏ thật khó lừa."
Đinh Cửu Cửu không nghe rõ, "Anh nói gì...?"
"Không có gì." tầm mắt Hàn Thời nâng lên, nhìn cô gái, "Nghe nhạc đi."
Lúc này Đinh Cửu Cửu mới nhớ tới cái hộp nhỏ trong tay, từ bên trong lấy ra một vật hình hộp chữ nhật bằng kim loại.
Hàn Thời thoáng nhìn, ánh mắt ngừng một lát, "Đây là... MP3?"
Loại tồn tại cấp bậc đồ cổ này, ở chỗ Hàn Thời cũng đã sáu bảy năm chưa từng thấy.
"Ừ."
Đối với việc người khác sẽ có phản ứng khi nhìn thấy MP3, rõ ràng Đinh Cửu Cửu đã thành thói quen, cô cũng cực kỳ thuần thục nói ——
"Đây là quà sinh nhật đầu tiên tôi nhận được trong đời, tôi rất quý trọng, cho nên vẫn luôn giữ cho đến bây giờ."
"..."
Đầu tiên?
Nhìn chằm chằm cái thứ nhỏ bé màu xanh đen kia, Hàn Thời nhẹ híp mắt lại "... Con trai tặng?"
Đinh Cửu Cửu nghẹn một chút.
——
Cái này thật đúng là không nằm trong phạm vi câu hỏi "tập mãi thành thói quen" của cô.
“Không phải." Do dự một chút, Đinh Cửu Cửu thành thật trả lời, "Là mẹ tôi tặng cho tôi."
Sau câu trả lời này, người bên cạnh cũng không lên tiếng nữa.
Đinh Cửu Cửu cũng không để ý, lấy tai nghe cắm vào trong khe hở MP3, nhấn nút phát nhạc.
Tiếng hát dịu dàng lại quen thuộc như dòng nước chảy truyền vào trong lỗ tai.
Cô gái từ từ nhắm mắt.
...
Trước khi xuống cao tốc, xe buýt và xe vệ sĩ tạo thành một đoàn xe đi đến khu phục vụ.
Cả đám sinh viên cứng ngắc một đường đã sớm không thể ngồi yên, Tần Minh Vũ vừa mới nói xong "Dừng lại mười phút, đừng đi lung tung", tiếng nói chuyện trong buồng xe đã áp đảo âm thanh của anh ta.
Ở hàng ghế đầu tiên, Hàn Thời nhíu mày.
Anh liếc về phía đối diện hàng lang, "Điện thoại di động."
Vệ sĩ do dự: "Cái này..."
"Tôi chỉ gọi một cuộc điện thoại." Môi mỏng chàng trai hơi cong, giống như cười lại giống như chế giễu, giọng nói đè nén tới cực thấp, "Hay là anh cảm thấy, tôi bây giờ có thể sẽ chạy?"
"..."
Vẻ mặt vệ sĩ kỳ lạ, ánh mắt phức tạp nhìn cô bé bị bóng dáng chàng trai che hơn phân nửa, lấy điện thoại di động Hàn Thời ra, đưa qua.
Hàn Thời nhận điện thoại di động, quả thật chỉ gọi một cuộc điện thoại ra ngoài.
Hơn nữa đối diện vừa bắt máy, anh đã cúp điện thoại.
Mười mấy giây sau, giọng nói Tống Soái từ hành lang phía sau đến gần ——
"Đều ở trong cùng một xe còn gọi điện thoại? Tiểu Hàn tổng, cậu trực tiếp kêu tôi một tiếng không phải được —— "
Giọng nói im bặt.
Đến buồng xe phía trước Tống Soái mới dừng chân trợn to hai mắt, ngây ngốc nhìn một màn trước mặt ——
Trong ánh sáng mỏng manh lọt qua rèm cửa sổ, cô gái thân hình nhỏ nhắn vẻ mặt vô cùng yên bình đang dựa vào bả vai chàng trai ngủ, khóe mắt mềm mại còn hơi cong lên, hình như đang thoải mái mơ thấy mộng đẹp nào đó.
Mà tay trái, tay phải của hai người bị còng chung với nhau thì đặt chính giữa, có lẽ hơi nghiêng về phía bên kia cô gái; nếu như không chú ý đến dây xích kim loại kia, hai người trước mặt này nhìn càng giống một đôi tình nhân nhỏ thân mật.
Sửng sốt hồi lâu, Tống Soái mới lấy lại tinh thần, lẩm bẩm:
"Tôi thật muốn chụp một tấm hình cho bọn họ nhìn... Tiểu Hàn Tổng của chúng ta vậy mà cũng vì theo đuổi con gái, mà có một ngày dồn hết tâm trí như vậy."
Nói xong Tống Soái lại có chút đau răng.
"Tiểu Hàn tổng, sao trước kia tôi không biết cậu là một người M như vậy? Cho dù cậu không thích em gái Như Vũ, trong trường học không phải còn có rất nhiều cô gái theo đuổi cậu sao —— chính là đàn chị năm tư hoa khôi của trường, còn có những thư tình, quà tặng của mấy em gái khóa dưới nhanh chóng nhét vào thùng thư dưới lầu làm việc khoa chúng ta đến mức muốn nổ tung, cậu làm gì phải chạy xa như vậy tự mình giày vò chứ?
"... Nói xong rồi?"
Chàng trai lười biếng ngước mắt lên, con ngươi hơi lạnh liếc nhìn Tống Soái, trên mặt hiếm khi không nhìn thấy bất kì nụ cười nào.
Trong lòng Tống Soái sợ hãi.
Coi như cùng nhau lớn lên từ nhỏ, anh ta rất rõ ràng, từ khi Hàn Thời bắt đầu mười tám tuổi, hầu hết phần lớn thời gian mãi mãi đều là một dáng vẻ hời hợt, lười biếng, nụ cười lạnh nhạt không tập trung.
Mặt không cảm xúc giống như lúc này số lần có thể đếm trên đầu ngón tay, mà mỗi lần hậu quả đều...
Tống Soái lập tức rất thức thời nuốt hết những lời mình chưa nói xong xuống bụng.
"Nói xong rồi."
Chàng trai rũ mắt, giọng điệu bình tĩnh, "Vậy thì để cho bọn tôi yên tĩnh chút."
"Thật ra thì cậu tự mình nói hiệu quả nhất định tốt hơn so với tôi tới,", nói được một nửa, nhận được một cái liếc mắt từ Hàn Thời, Tống Soái nhìn nhìn, "À... cậu không thể động đậy."
Lúc nói chuyện, trên hành lang đối diện Tống Soái, một cô gái từ buồng xe phía sau đi tới ánh mắt có chút căng thẳng.
Xem ra cô ấy đang chạy thẳng tới hàng đầu tiên, lúc cách Tống Soái còn mấy bước chân, cô gái hơi do dự gật đầu với đối phương, đưa tay chỉ về phía cô gái ở hàng đầu tiên đang dựa lưng vào ghế ngồi hoàn toàn bị bóng người che chắn.
"Tôi đến tìm Đinh Cửu Cửu."
Tống Soái lui về sau nửa bước, đưa tay làm một động tác "Mời".
Viên Họa cười câu nệ với đối phương, bước lên hai bước, đồng thời chuyển tầm mắt, "Cửu Cửu, thông báo trong nhóm —— "
"Suỵt."
Một âm thanh khàn khàn cắt ngang lời nói của cô gái.
Lúc ánh mắt Viên Họa nhìn xuống, đã thấy ghế dựa bên ngoài, chàng trai vẻ mặt tuấn tú ngước mắt lên, trong hai con ngươi đen là cảm xúc lạnh nhạt.
Trong hõm vai chàng trai còn có một cô bé đang dựa vào, đang được anh ta một tay che chở trong ngực, ngủ cực kỳ say.
"Cô ấy đang nghỉ ngơi."
Giọng nói người kia vốn là mang tính chất sạch sẽ, lúc này tận lực đè xuống, càng mang theo mấy phần âm sắc trầm thấp từ tính, khiến cho người ta nhịn không được muốn chìm sâu vào...
"Khụ khụ."
Sau lưng , Tống Soái dường như vô tình ho nhẹ mấy tiếng.
Ánh mắt Viên Họa bỗng nhiên sực tỉnh, lúng túng đỏ mặt nhỏ giọng hỏi: "Vậy... Vậy Cửu Cửu ngủ bao lâu rồi? Một tiếng trước thầy chúng tôi có gửi tin nhắn trong nhóm không biết cậu ấy có thấy không..."
Giọng nói cô gái càng ngày càng nhỏ, Hàn Thời cũng đã nhìn thành quen. Anh ngẩng đầu liếc nhìn con số trên đồng hồ xe buýt trước mặt.
"Một tiếng mười hai phút."
"Vậy chính là không thấy rồi," Viên Họa cẩn thận hỏi, "Có thể gọi cô ấy dậy trước được không, tôi —— "
"Tình huống khẩn cấp?" Chàng trai hơi nhăn mày.
"Hả, cũng không tính là..."
"Vậy chờ cô ấy tỉnh, tôi sẽ nhắc cô ấy."
Lúc đang nói, ánh mắt và giọng nói của Hàn Thời đều bình tĩnh, lại mang một loại khí thế không cho phép nghi ngờ.
Tống Soái có chút thất thần.
... Hôm nay, tiểu Hàn tổng, lúc nào cũng làm anh ta nhớ tới người thiếu niên mười tám tuổi trước kia.
Không đợi Tống Soái nghĩ xong, đã cảm giác được một ánh mắt tồn tại cực mạnh đang dừng lại trên người mình ——
"Không trở về?"
"..."
Lúc này mới đột nhiên nghĩ đến trách nhiệm nặng nề trên người, Tống Soái gãi gãi trán.
Nhìn cô gái đang dựa vào vai chàng trai ngủ hồn nhiên không biết gì, vẻ mặt Tống Soái hơi vặn vẹo, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành cứng ngắc quay về.
Viên Họa lúng túng đứng chỗ này, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Đinh Cửu Cửu, một lát sau cũng xoay người đi.
...…
Đáng tiếc, cô gái ngủ yên ổn cũng không thế kéo dài đến cuối cùng.
Khoảng nửa tiếng sau, khi đi vào quốc lộ vòng vèo trên núi, trong ngực Đinh Cửu Cửu xuất hiện một trận khó chịu, mờ mịt mở mắt ra.
Một lúc lâu sau, cô mới từ trong ý thức choáng váng kịp phản ứng —— mình rốt cuộc đang ở đâu, và trước đó cô dựa vào chỗ nào ngủ, không biết thời gian bao lâu rồi.
Thân hình Đinh Cửu Cửu cứng lại.
Cảm giác được cái đầu nhỏ dựa vào bên cổ giật giật, sau đó động đậy rời đi, Hàn Thời vốn đang nhắm mắt cũng mở mắt ra.
Đúng lúc này, giọng nói tự trách của cô gái bên cạnh vang lên: "Thật xin lỗi, tôi không chú ý dựa vào trên người anh..."
Hàn Thời thả lỏng bả vai và cánh tay, chuyển động thân thể bên phải đã cứng ngắc tê dại, lúc nghiêng mặt sang bên cạnh, lại cười lạnh nhạt kiêu ngạo ——
"Khó trách trước đây vẫn luôn cảm thấy đã từng gặp —— kiếp trước trong tòa lâu đài không được sự cho phép đã hôn em đến tỉnh, còn nợ em một câu xin lỗi, bây giờ hai ta xem như hòa nhau, lãnh đạo."
Nói xong, chàng trai như nhớ ra cái gì đó, khàn giọng cười:
"Hoặc là, em muốn hôn lại cũng có thể."
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hàn tổng: tôi muốn nhìn cô dâu nghỉ ngơi, ai cũng không thể quấy rầy.