Chương 8: "Hình như vừa nhìn thấy em, tôi đã không thể kiềm chế được..."

Lời Hàn Thời vừa nói ra, Tống Soái phía sau đã giơ tay lên che mắt.

Cũng không ngoài dự đoán, một giây tiếp theo anh ta đã nghe thấy âm thanh Tống Như Vũ thở hổn hển bên cạnh ——

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Hàn Thời!"

"..."

Chàng trai cố gắng cong đôi chân dài lại, chen chúc một chỗ ngồi với cô gái trước người lại giống như hoàn toàn không nghe được.

Ánh mắt rời khỏi còng tay bị khóa lại, tâm tình Hàn Thời cực kỳ tốt nhướng mày.

"Ồ... Xin lỗi."

"Khóa nhầm."

Đinh Cửu Cửu: "..." Quỷ mới tin anh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tống Như Vũ bị phớt lờ siết chặt tay, ánh mắt từ trên bóng lưng thon dài thẳng tắp của chàng trai nhìn đến trên người cô gái bị anh dồn đến ngăn lại trước cửa sổ xe.

Cứng đờ mấy giây, Tống Như Vũ phất tay một cái, giẫm giày cao gót cộc cộc quay lại chỗ ngồi.

Tống Soái bất đắc dĩ nhìn hai người, cũng vội vàng đuổi theo.

Sau khi trong xe yên tĩnh, càng ngày càng nhiều tiếng thì thầm nghị luận vang lên từ khắp các ngõ ngách trong buồng xe.

"Ồn ào cái gì, còn muốn ngồi xe không!"

 Giọng nói nóng nảy đột nhiên truyền tới từ chỗ ghế lái xe buýt.

Tài xế lái xe cho đội hai là một chị đại tuổi chừng bốn mươi. Lúc này, chị đại tài xế đối diện quay đầu lại, dùng giọng nói già dặn từng trải âm u làm cho toàn bộ sinh viên trong xe kinh hãi ——

"Không ngồi thì đi xuống cho tôi, xếp hàng mà chạy theo sau đuôi xe!"

"..."

Mang theo giọng địa phương không biết ở nơi nào, giọng nói to này rất có hiệu quả hù dọa một đám sinh viên non nớt.

Đám sinh viên chưa từng thấy một tài xế hung hãn như vậy, mấy vị thiếu gia, tiểu thư kia lần đầu tiên trong đời ngồi xe buýt thì càng chưa từng thấy.

Vì vậy trong phút chốc, toàn bộ trong xe buýt đều yên tĩnh như gà.

Chị đại tài xế quay người lại lần cuối, dừng lại trên hai bóng dáng một cao một thấp ở hàng ghế đầu.

"Còn đứng đó làm gì, chờ chỉ huy giao thông à?"

"..."

Đinh Cửu Cửu đã chuẩn bị tốt trong đầu một đoạn văn uyển chuyển từ chối ngồi chung, lúc này không may chết yểu.

Bị ánh mắt rất có áp bức của tài xế kiềm chế trở lại chỗ ngồi, Đinh Cửu Cửu phát hiện một vấn đề vô cùng khó xử.

 ——

Trước đó cô bị Hàn Thời ép buộc phải vào chỗ ngồi phía bên phải trong cửa sổ, mà tay bị còng của cô, thật không may, cũng là tay phải.

Người kia ở bên trái ngược lại với cô, còng lại chính là tay trái.

Nếu như hai người không thay đổi vị trí ngồi xuống, chỉ có thể đem cái tay bên ngoài của từng người vòng qua để vào giữa.

Suy nghĩ một chút tư thế không được tự nhiên kia, Đinh Cửu Cửu do dự ngẩng đầu lên, nhoài người về phía trước, nhìn bên kia hành lang, vệ sĩ kia ngồi chỗ trống bên cạnh Tần Minh Vũ ——

"Cái còng tay này... có thể cởi ra trước được không?"

"Tiểu thư, vì lý do an toàn, chìa khóa không ở chỗ tôi." Vệ sĩ mặt không cảm xúc.

Đinh Cửu Cửu: "..."

Vậy vừa nãy lúc anh ta cầm cái còng tay lên, sao anh không ngăn cản một chút...

Có lẽ nhìn thấy chút biểu cảm buồn bực trên mặt cô gái, trên đỉnh đầu Đinh Cửu Cửu truyền tới tiếng bật cười buồn bực của chàng trai.

Đinh Cửu Cửu từ từ ngồi thẳng người, ánh mắt ai oán nhìn đối phương, mới hạ thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe thấy hỏi:

"Bạn học Hàn Thời, rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Khóe môi Hàn Thời nhẹ nhàng cong lên, "Sao vậy, lần này không gọi "Tiên sinh" sao?"

Trong lòng Đinh Cửu Cửu sinh ra tức giận, "Không phải lần trước anh từng nói, hôm đó coi như chúng ta chưa từng gặp sao."

"Vậy điều kiện của tôi là gì nhỉ."

"Nói tên cho anh... " Đinh Cửu Cửu chột dạ nghẹn họng.

"Hình như em cũng không nói cho tôi tên thật của em... Đinh Cửu Cửu."

Trong lòng Đinh Cửu Cửu hoảng sợ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn đối phương "—— Sao anh biết tôi tên gì?"

Nhắc tới vấn đề này, trong con ngươi chàng trai màu sắc sâu thẳm, lát sau anh mới cười như không cười liếc cô gái:

"Nếu không phải vì biết tên em, tôi cũng sẽ không đeo thứ đồ này lên."

Một đầu khác của còng tay quơ quơ, Đinh Cửu Cửu càng nghe càng như lọt vào sương mù.

"Hơn nữa, tôi vốn quả thật muốn làm bộ như không quen biết..."

Chàng trai lười biếng cười cười, xoay người ngồi vào vị trí bên cạnh cô gái ——

"Đáng tiếc, hình như vừa nhìn thấy em, tôi đã không thể kiềm chế được..."

Lời chưa nói xong, không biết là cố tình hay là không cẩn thận, chàng trai ngồi xuống tay trái đeo còng tay trực tiếp hạ xuống, lại làm cô gái bất ngờ không kịp đề phòng bị kéo từ bên phải qua trước người.

Mắt thấy sắp mất thăng bằng, Đinh Cửu Cửu khẽ hô lên, trên người bị người kia đưa tay đỡ lấy.

Hơi ngẩng đầu lên, cô chạm vào cặp mắt đào hoa tràn đầy nụ cười lạnh nhạt kia.

"... Lãnh đạo, đang lái xe, em cẩn thận một chút."

Đinh Cửu Cửu giận đến mức đau răng.

——

Người này rõ ràng là cố ý.

Ở đối diện hành lang, có thể thấy Tần Minh Vũ và hai hàng sinh viên sau lưng anh ta, ánh mắt đã thỉnh thoảng bay qua bay lại nhiều lần trên người Đinh Cửu Cửu và Hàn Thời.

Sau khi nhận ra, Đinh Cửu Cửu cắn môi dưới, chống người lên.

Ánh mắt Hàn Thời dao động, nhưng cũng không ngăn cản, để mặc cho nhiệt độ giữa cánh tay lùi ra xa.

Ngồi thẳng người lên, cô gái khẽ hít một hơi, ánh mắt nghiêm túc quay đầu lại.

"Bạn học Hàn Thời, tôi nghĩ phải nói với anh một chuyện."

Nụ cười trong đáy mắt chàng trai càng sâu, "... Rửa tai lắng nghe."

Đinh Cửu Cửu rũ mắt xuống, không nhìn tới khuôn mặt tuấn tú bất cứ lúc nào cũng có thể phát huy tác dụng mê hoặc trêu chọc.

"Đầu tiên, chuyện đêm đó, dựa theo giao hẹn trước đó của chúng ta, đã xóa bỏ toàn bộ."

"Ừm."

"Thứ hai, " cô gái nâng cổ tay lên, ánh mặt trời sau lưng xuyên qua mái tóc ngắn màu trà, rơi vào trên còng tay kim loại, phản xạ ánh sáng bạc, "Việc này —— tôi coi như là cái giá phải trả do đêm đó tôi nói dối anh, tôi có thể nhịn anh cho đến lúc vào núi hôm nay, nhưng cũng chỉ nhịn cho đến hết hôm nay thôi."

"..."

Thấy trong mắt hạnh kia của cô gái viết đầy "Tôi cực kỳ nghiêm túc", Hàn Thời khẽ cười một tiếng, quay mặt sang một bên.

"... Anh cười cái gì." Cô gái nhíu mày.

Chàng trai quay người lại, đáy mắt vẫn là nụ cười dịu dàng, nhưng lại giống như ẩn giấu gì đó Đinh Cửu Cửu nhìn không hiểu, cảm xúc càng sâu hơn một chút.

Thời điểm còn đang mờ mịt, Đinh Cửu Cửu nghe thấy giọng nói hơi khàn dễ nghe kia đột nhiên gần sát bên tai.

 "... Em chưa từng nói chuyện yêu đương sao, lãnh đạo."

Đinh Cửu Cửu bị dọa theo bản năng co rụt về phía sau, trợn to mắt nhìn chàng trai ngồi đằng kia trong nụ cười mang theo sự lưu manh.

Không biết có phải do giọng nói khàn khàn kia thật sự câu người hay không, hay là lời này làm cho người ta tức giận xấu hổ, dái tai bên cạnh của cô gái, cùng với cần cổ trắng nhỏ của cô gái, rất nhanh đã nổi lên màu hồng nhạt mắt thường có thể nhìn thấy được.

Ánh mắt Hàn Thời nhìn chăm chú hơi sâu, lát sau, chính anh không được tự nhiên dời mắt sang chỗ khác trước.

Yết hầu trên cổ thon dài nhẹ lăn lên xuống, giọng nói vừa vang lên lúc nãy càng ngấm thêm hai phần khàn khàn ——

"Từng nói chuyện yêu đương, em sẽ biết, nếu thật sự muốn vạch rõ giới hạn, giống như em mới vừa rồi vậy... không được."

——

Như vậy chỉ có thể câu dẫn anh càng muốn đến gần hơn.

Đinh Cửu Cửu từ trong cảm xúc phức tạp hồi phục tinh thần, đè nén ánh mắt và gò má nóng lên, hít một hơi thật sâu.

Sau mấy giây, cô lại lần nữa xoay người qua bên cạnh.

Lần này, trong đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách của cô gái, đã mang theo chút lạnh lẽo hoàn toàn khác hẳn với ánh mặt trời nóng bỏng ngoài cửa sổ ——

"Tôi từng nói chuyện yêu đương hay chưa không liên quan đến anh, nhưng tôi có thể nói cho anh một đạo lý rất đơn giản."

"..."

Hàn Thời xoay người qua bên cạnh, dựa vào ghế, đón lấy ánh mặt trời cặp mắt đào hoa nửa híp lại, cười như không cười nhìn cô gái.

Cô gái bất động nhìn anh ——

"Với tư cách là người đã có bạn gái, bạn học Hàn Thời từ đêm hôm đó cho đến hôm nay anh vừa mới làm rất nhiều chuyện, đều đối với bạn gái anh, đối với tôi, cũng bao gồm chính bản thân anh là hành vi không tôn trọng nhất."

Ánh mắt Đinh Cửu Cửu mệt mỏi, "Đây cũng chính là điểm cuối cùng tôi muốn nói. —— Vậy thì, đi đường vui vẻ, bạn học Hàn Thời."

Nói xong, cô gái liền quay lại. Mái tóc ngắn màu trà nhạt trên không trung vạch ra một đường cong đẹp mắt, trong không khí mơ hồ còn lưu lại hương hoa thoang thoảng.

Giữa hai người yên lặng hồi lâu, Đinh Cửu Cửu cũng không nghe được chút xíu câu đáp lại.

... Là bị mình nói đến phải xấu hổ sao?

Hay là do cô chọn từ ngữ có chút quá đáng ư...

Yên lặng quỷ dị thế này làm Đinh Cửu Cửu bất an một hồi, sau khi vẫn không nghe được bất kì âm thanh nào, cuối cùng cô nhịn không được nghiêng đầu nhìn qua.

——

Mặt hướng qua, chàng trai nghiêng người dựa đằng kia cong môi, mái tóc màu đen lộn xộn rũ xuống mắt, trong đôi mắt đen như mực thấm đầy ý cười sâu thẳm.

Không biết đã nhìn cô như vậy bao lâu rồi.

"..."

Đinh Cửu Cửu mặt không cảm xúc quay lại.

... Xấu hổ cái quỷ á.

Trong từ điển của người này có lẽ căn bản không có hai chữ "Xấu hổ" này.

Chẳng qua lần này, chàng trai cũng không để mặc cho cô gái né tránh mình.

 ——

Đinh Cửu Cửu vừa mới quay lại được một nửa, đã cảm giác cổ tay truyền đến một sức lực không phối hợp.

Kéo, kéo không động đậy.

Lại kéo...

Một dòng lực cản đột nhiên gia tăng tập kích, Đinh Cửu Cửu bị người kia trực tiếp kéo trở về.

Sau khi ánh mắt đột nhiên chạm nhau, đáy mắt cô gái rốt cuộc không đè nén được vọt lên tức giận và lạnh lẽo ——

"Anh..."

"Ai nói với em, tôi có bạn gái?"

Trong giọng điệu chàng trai lạnh nhạt mà khinh thường, lộ ra chút giống như trêu ghẹo mà cũng không phải.

Đinh Cửu Cửu bị hỏi đến lờ mờ.

Chớp mắt rủ xuống, nhớ lại toàn bộ những thứ đồng thời xuất hiện giữa hai người, Đinh Cửu Cửu càng mông lung hơn.

Hình như...

Đúng thế...

Không nghe thấy chính miệng người này từng nói chuyện Tống Như Vũ kia chính là bạn gái anh ta.

Chẳng qua lúc đó ở tiệm bánh ngọt, ấn tượng đầu tiên đồng nghiệp đối với chủ nhân của giọng nói trong điện thoại gắn mác "bạn trai của đại tiểu thư" quá sâu sắc, làm cho cô theo bản năng củng cố quan hệ này.

Hóa ra là... hiểu lầm??

Phản ứng lại Đinh Cửu Cửu nhớ lại những lời mình vừa nói, lại lần nữa sinh ra xúc động muốn chôn mình tại chỗ.

Mà chủ nhân giọng nói kia cũng không có ý định bỏ qua cho cô ——

"Vậy bây giờ, có phải đến lượt tôi phát biểu cảm nghĩ không?"

"..."

Cô gái vểnh môi bắt đầu dáng vẻ giả chết.

Nhưng không tránh khỏi giọng cười khẽ khàn khàn gần trong gang tấc kia:

"Tôi thiếu một người bạn gái, có thể sắp xếp cho tôi một chút được không... lãnh đạo nhỏ?"


 

Tác giả có lời muốn nói:

Ngài lãnh đạo nhỏ bày tỏ không muốn để ý đến cậu, cũng ném nồi về phía cậu * 1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play