Chương 3: "Hôn môi nhé."
Đối mặt với người kia không tới mấy giây, Đinh Cửu Cửu đã hoảng sợ.
Cô có chút muốn quay người chạy trốn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
——
Thật ra thì trước đó chỉ nói một nửa với Lý Khiếu Kiệt. Cô và Lâm Yến Thanh đúng là quen biết ở lớp tán thủ.
Chẳng qua ngày đó quen biết, Lâm Yến Thanh là đi học, còn cô là đi đưa cơm cho mẹ đang làm việc trong đơn vị huấn luyện đó.
Nói cách khác, đối mặt với một con "chó sói" muốn nhào đến, trừ quay đầu bỏ chạy thật đúng là cô không có biện pháp gì khác.
Nhưng phân tích theo phương diện tâm lý học, chạy trốn chỉ kích thích ham muốn đuổi bắt của dã thú, cho nên hiện tại lựa chọn sáng suốt nhất hẳn là...
Ánh mắt Đinh Cửu Cửu nhìn xuống, làm như không nhìn thấy người kia, cúi đầu bước nhanh trên đường về phía trước.
Đến gần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lướt qua vai.
Ngang qua.
Trong khóe mắt thấy, người sau lưng kia không có bất kỳ phản ứng nào.
Hô hấp Đinh Cửu Cửu thả lỏng.
Quả nhiên, đọc nhiều sách tâm lý chút vẫn có tác dụng nha...
Không đợi ý nghĩ này rơi vào hiện thực, đi vào trong hành lang Đinh Cửu Cửu lại đột nhiên nghe được sau lưng có một chuỗi tiếng bước chân không nhanh không chậm đuổi theo.
Bước chân Đinh Cửu Cửu cứng đờ, chần chừ mấy giây, cô vẫn dừng lại, từ từ quay đầu ——
Đôi mắt nghênh đón một bóng người cao gầy.
Áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, cặp mắt đào hoa.
Đinh Cửu Cửu: "..." Tâm lý học hại cô rồi.
Mà trong thời gian dây dưa quay người lại này, người kia cũng đã đi tới, đang dừng lại trước mặt cô.
—— Đúng là trốn không thoát.
Đinh Cửu Cửu nhỏ giọng thở dài, cúi đầu xuống: "Tiên sinh, nếu như vì chuyện lúc trước mà anh yêu cầu bồi thường, vậy..."
Cách xa âm nhạc ầm ĩ bên trong, trong hành lang vắng vẻ, một tiếng cười nhẹ cắt ngang câu nói nói của cô.
Lúc Đinh Cửu Cửu không giải thích được ngước mắt lên, thấy người đàn ông nghiêng về phía trước, cúi đến gần trong đôi mắt đào hoa ánh sáng hơi lấp lánh ——
"Hàn Thời."
Đinh Cửu Cửu bối rối một chút, "...Cái gì?"
Tính nhẫn nại của người đàn ông lúc này hình như đặc biệt tốt, vẻ mặt vẫn như cũ cười như không cười, giọng điệu không nhanh không chậm, "Tôi không gọi là tiên sinh. Tôi tên Hàn Thời."
Đinh Cửu Cửu yên lặng.
——
Cái tên này, còn có trước đó mọi người ở bàn số 3 gọi người này là...
Quả nhiên anh ta chính là bạn trai của vị tiểu thư đến cửa hàng bánh ngọt hôm nay.
Nhớ lại âm thanh ma quỷ kia dội vào tai, Đinh Cửu Cửu lập tức cảm thấy kính nể người trước mắt.
"Hơn nữa tôi cũng không phải đến tìm em đòi bồi thường."
Lời này vừa vào tai, lập tức kéo tinh thần Đinh Cửu Cửu không biết bay tới nơi nào quay trở về.
Ánh mắt cô gái sáng lên, ngẩng đầu: "Nếu không phải chuyện bồi thường, vậy thật xin lỗi, tôi đã tan ca, có chuyện gì phiền anh đi —— "
Vừa nói Đinh Cửu Cửu vừa men theo chân tường lùi ra phía sau định chuồn, đáng tiếc ý đồ không thành công, vừa mới di chuyển ra sau chưa tới một bước, một cánh tay chống lên vách tường sau lưng cô, cũng trực tiếp chặn đường lui của cô.
"Em sợ tôi?" Ánh mắt chàng trai nhìn xuống, khóe môi cong lên, nụ cười trong mắt vô cùng nhạt, "Dũng khí vừa nãy đè người ta vào khay trái cây đi đâu rồi?"
"..."
Trong lòng Đinh Cửu Cửu kêu khổ.
Người trước mặt này hiển nhiên không giống Lý Khiếu Kiệt —— bộ dạng cáo mượn oai hùm kia là lừa gạt không làm lại được.
Sau hai giây suy nghĩ cô quyết định giả bộ như không nghe thấy, duy trì nụ cười giả dối, "Vậy Hàn Thời tiên sinh tìm tôi còn có chuyện gì sao?"
"Không có gì."
Chút sức lực của Đinh Cửu Cửu còn chưa buông lỏng xuống, đã nghe trên đỉnh đầu truyền tới một tiếng cười khẽ, giọng đè ép tới khàn khàn ——
"Chẳng qua là tôi có hứng thú với em."
... Một loại hứng thú giống như đã từng quen biết.
Đinh Cửu Cửu: "..."
Vẻ mặt cô gái trong nháy mắt sụp đổ chọc cho khóe môi Hàn Thời cong lên thêm mấy phần, anh đang muốn cúi người xuống, cửa hành lang phía sau một bóng người vọt vào ——
"Tiểu Hàn tổng? Tiểu Hàn tổng??"
Đinh Cửu Cửu cảm giác như được cứu, tò mò ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy không phải ai khác, chính là người trước đó dùng lời nói chế giễu cô cố ý tạt rượu, Tống Soái.
Mà lúc Tống Soái đến gần, thấy rõ tình huống bên này, chợt cảm thấy nhức đầu ——
"Lúc nào rồi mà cậu còn lo trêu chọc cô gái nhỏ, người bắt cậu đều tới rồi, tổ tông!"
Lời nói vừa nói ra, Đinh Cửu Cửu đã thấy trong cặp mắt đào hoa của chàng trai trước mặt vốn còn mang ba phần ý cười, đột nhiên nhiệt độ hạ xuống điểm đóng băng.
"Đưa áo khoác cho tôi."
"Hả?... Ờ." Tống Soái cởi áo khoác ra, ném tới.
Mà Đinh Cửu Cửu đứng bên cạnh quan sát chớp chớp mắt.
Bắt... Anh ta?
"Chỗ này có cửa sau không?"
"..."
Bên tai truyền đến một câu ngắn gọn giọng điệu hơi lạnh, Đinh Cửu Cửu đang bổ não phim bộ ly kỳ ba mươi tập thì thân thể đã nhanh hơn suy nghĩ một bước, đưa tay chỉ hướng cuối hành lang.
Khôi phục lại tinh thần cô hận không thể mang cái tay này cắt đứt.
Đáng tiếc đã không còn kịp rồi.
"Cảm ơn." Giọng nói thì thầm mang theo hai phần cười nhạt, gần như dán lên lỗ tai cô gái.
Trong lòng run một cái, Đinh Cửu Cửu nhanh chóng lùi về sau, đồng thời treo lên một nụ cười chuyên nghiệp giả dối: "Đừng khách sáo, hẹn gặp lại tiên sinh, hoan nghênh lần sau lại —— "
Lời còn chưa dứt, cổ tay đã bị siết chặt.
Một giây tiếp theo, cả người cô đã bị kéo đi về phía trước.
Chạy theo mấy bước, Đinh Cửu Cửu mới phản ứng lại được, khóc không ra nước mắt ——
"Anh chạy thì chạy, kéo tôi theo làm gì?"
Người trước mặt quay đầu lại, không biết có phải vì trong mắt lạnh lẽo còn chưa phai nhạt đi hay không, lần này chàng trai cười cũng mang theo mấy phần ngang tàng toan tính.
"...Vừa rồi không phải em muốn nói "hẹn gặp lại", mà là muốn nói "không gặp lại nữa" nhỉ."
Đinh Cửu Cửu thoáng cái nghẹn họng.
Ánh mắt người kia chợt lóe lên, ánh sáng nguy hiểm quen thuộc lướt qua.
"Đừng nghĩ nữa."
Trong lòng Đinh Cửu Cửu bắt đầu tức giận, vừa muốn giãy giụa, thì nghe thấy giọng nói kia lại vang lên ——
"Tối nay giúp tôi trốn thoát đi, coi như bồi thường, chúng ta xóa bỏ toàn bộ."
Đinh Cửu Cửu lập tức nản chí: "Vừa rồi không phải anh nói không yêu cầu bồi thường..."
"Tôi đổi ý."
Đinh Cửu Cửu: "..." Trời ơi.
Trong lòng nhẩm tính giá cả mấy ly rượu bị mình làm đổ, cuối cùng Đinh Cửu Cửu vẫn quyết định "lấy giúp người làm niềm vui" một lần.
"Bên này."
Hàn Thời chỉ nghe cô gái thấp giọng lầm bầm mấy câu thì cảm giác được cổ tay vốn bị mình nắm chặt trong tay, lại dùng lực tác dụng ngược lại nhấc lên —— cô gái cầm ngược lại tay anh, ở cuối hành lang kéo anh sang hướng bên trái.
Đinh Cửu Cửu vừa mới kéo người chạy ra ngoài hai bước, đã nghe thấy người đuổi theo một đoạn sau ót giọng nói khàn khàn hình như còn cực kỳ vui vẻ ——
"Nhìn em nhỏ con một chút, sức lực lại không nhỏ nha."
Đinh Cửu Cửu nghiến hàm răng đều đặn, "..." Tôi cảm ơn anh.
Sau khi đi vòng vo một hồi, Đinh Cửu Cửu dừng chân trước một cánh cửa chống trộm.
"Chỗ này." Đinh Cửu Cửu mở cửa, sau lưng ánh đèn từ cửa sau lần lượt chiếu vào hẻm nhỏ. "Chỗ này là cửa sau quán bar dùng chuyển rác thừa từ phòng bếp, anh đi ra ngoài là được."
"Không được."
"Tại sao?" Đinh Cửu Cửu khó hiểu quay đầu lại, không đợi cô nhìn kỹ đã bị kéo ra khỏi cửa.
"Ầm" một tiếng, cửa sau đóng lại.
Trong hẻm nhỏ tối đen như mực, cô nghe thấy gần vị trí hô hấp phả lên hơi thiêu đốt ——
"Không phải 'tôi', là 'chúng ta' mới được."
"..."
"Phải bảo đảm chắc chắn tôi trốn thoát, món nợ đó mới có thể coi như xóa bỏ toàn bộ."
"......"
Nếu như không phải vừa nợ người này lại còn không đánh lại, Đinh Cửu Cửu thề nhất định sẽ cho anh phải ôm tường.
Mấy giây sau, bên trong cửa chống trộm truyền đến tiếng bước chân vụn vặt mơ hồ.
Mặt Đinh Cửu Cửu hơi biến sắc.
——
Chỗ này là cửa sau quán bar, bình thường không thể nào có nhiều nhân viên làm việc ra vào cùng lúc như vậy, chỉ có thể chính là...
"Những người đuổi theo anh cùng tới." Ánh mắt Đinh Cửu Cửu đảo qua hẻm nhỏ tối đen, chợt cảm thấy có chút nhức đầu, "Tôi cũng chưa từng đi qua chỗ này... bỏ đi, đoán bừa cũng được."
Giọng nói tận lực đè thấp xuống, Hàn Thời bị cô gái kéo về hướng bên phải hẻm nhỏ.
Trong bóng tối, chàng trai ngơ ngác, sau đó môi cong lên, để mặc cho cô gái lôi mình đi.
Hai người chạy ra ngoài không bao xa, âm thanh cửa chống trộm bị đẩy ra mở, đóng lần nữa vang lên trong hẻm nhỏ yên tĩnh.
"Bên nào?"
"Chia làm hai đường đi. Áo sơ mi đen, quần dài màu cà phê —— lát nữa nếu bắt sai người, cẩn thận chén cơm cũng không giữ nổi đâu."
"Vâng."
"..."
Âm thanh trò chuyện mơ hồ truyền tới, Đinh Cửu Cửu hồi hộp đến mức lòng bàn tay đều có chút đổ mồ hôi.
Chỉ cần nghe sức lực mười phần hùng hồn của những người này, giống như cũng không phải người hiền lành gì, nếu như bị bắt, e rằng bản thân cũng...
Trên tay đột nhiên truyền đến lực kéo ngược lại, kéo suy nghĩ của Đinh Cửu Cửu quay về.
Cô quay đầu lại, nhìn Hàn Thời sau lưng đột nhiên dừng lại, thấp giọng hỏi: "Bọn họ sắp đuổi tới, sao anh còn không —— "
Những từ còn sót lại không thể nào nói ra.
Hai tay vốn đang nắm chặt buông lỏng ra, trực tiếp nắm lấy eo cô. Người trước mặt xoay người sang một bên, trực tiếp đè cô gái lên tường hẻm nhỏ.
Đinh Cửu Cửu suýt nữa hô một tiếng ra khỏi miệng, vẫn là nhanh chóng thu hồi lý trí, lúc này mới trước một bước che miệng không lên tiếng tránh được nguy hiểm.
Nhưng cô vẫn không nhịn được mở to hai mắt, chán nản lại khó hiểu ngẩng đầu lên .
Mượn ánh trăng mỏng manh, cô chỉ thấy rõ cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia, chứa ba phần ý cười nhàn nhạt, không thể tránh được cúi xuống.
Sau đó trước mắt tối sầm.
——
Cái áo khoác trước đó lấy từ chỗ Tống Soái, bị Hàn Thời cúi xuống phủ lên đỉnh đầu hai người.
"Anh làm gì vậy..." Tay Đinh Cửu Cửu che miệng còn chưa kịp yên tâm, cũng không dám chuyển động, chỉ có thể dùng âm lượng nhỏ như muỗi kêu đặt câu hỏi.
Cách một cái áo khoác, tiếng bước chân vụn vặt từ lối vào nhanh chóng đến gần.
Đinh Cửu Cửu không thể đợi câu trả lời, hô hấp cũng theo bản năng nín lại.
Nhưng hết lần này đến lần khác, giọng nói trầm thấp kia lại vang lên vào ngay lúc này ——
"Làm gì?"
"..."
Một hơi thở xa lạ hơi nóng bỏng xẹt qua cánh mũi, trong một mảnh đen kịt, con ngươi Đinh Cửu Cửu hơi co lại.
Gần như trong không khí mỏng manh vang lên một tiếng cười khẽ như có như không ——
"Hôn môi nhé."
Cùng với âm cuối hơi khàn và lười biếng, đôi môi hơi lạnh áp lên mu bàn tay trắng nõn của cô gái.
Tác giả có lời muốn nói:
Đây nhất định là nam chính có "phúc lợi" nhanh nhất trong tác phẩm của tôi từ trước đến nay :)
Chương trước các cục cưng nói nam chính cặn bã, mọi người không thể trông mặt mà bắt hình dong, thật sự, tiểu Hàn tổng của chúng ta luôn chung tình, cậu ấy chẳng qua là dáng dấp cặn bã mà thôi (bị tiểu Hàn tổng đánh chết)
Đối mặt với người kia không tới mấy giây, Đinh Cửu Cửu đã hoảng sợ.
Cô có chút muốn quay người chạy trốn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
——
Thật ra thì trước đó chỉ nói một nửa với Lý Khiếu Kiệt. Cô và Lâm Yến Thanh đúng là quen biết ở lớp tán thủ.
Chẳng qua ngày đó quen biết, Lâm Yến Thanh là đi học, còn cô là đi đưa cơm cho mẹ đang làm việc trong đơn vị huấn luyện đó.
Nói cách khác, đối mặt với một con "chó sói" muốn nhào đến, trừ quay đầu bỏ chạy thật đúng là cô không có biện pháp gì khác.
Nhưng phân tích theo phương diện tâm lý học, chạy trốn chỉ kích thích ham muốn đuổi bắt của dã thú, cho nên hiện tại lựa chọn sáng suốt nhất hẳn là...
Ánh mắt Đinh Cửu Cửu nhìn xuống, làm như không nhìn thấy người kia, cúi đầu bước nhanh trên đường về phía trước.
Đến gần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lướt qua vai.
Ngang qua.
Trong khóe mắt thấy, người sau lưng kia không có bất kỳ phản ứng nào.
Hô hấp Đinh Cửu Cửu thả lỏng.
Quả nhiên, đọc nhiều sách tâm lý chút vẫn có tác dụng nha...
Không đợi ý nghĩ này rơi vào hiện thực, đi vào trong hành lang Đinh Cửu Cửu lại đột nhiên nghe được sau lưng có một chuỗi tiếng bước chân không nhanh không chậm đuổi theo.
Bước chân Đinh Cửu Cửu cứng đờ, chần chừ mấy giây, cô vẫn dừng lại, từ từ quay đầu ——
Đôi mắt nghênh đón một bóng người cao gầy.
Áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, cặp mắt đào hoa.
Đinh Cửu Cửu: "..." Tâm lý học hại cô rồi.
Mà trong thời gian dây dưa quay người lại này, người kia cũng đã đi tới, đang dừng lại trước mặt cô.
—— Đúng là trốn không thoát.
Đinh Cửu Cửu nhỏ giọng thở dài, cúi đầu xuống: "Tiên sinh, nếu như vì chuyện lúc trước mà anh yêu cầu bồi thường, vậy..."
Cách xa âm nhạc ầm ĩ bên trong, trong hành lang vắng vẻ, một tiếng cười nhẹ cắt ngang câu nói nói của cô.
Lúc Đinh Cửu Cửu không giải thích được ngước mắt lên, thấy người đàn ông nghiêng về phía trước, cúi đến gần trong đôi mắt đào hoa ánh sáng hơi lấp lánh ——
"Hàn Thời."
Đinh Cửu Cửu bối rối một chút, "...Cái gì?"
Tính nhẫn nại của người đàn ông lúc này hình như đặc biệt tốt, vẻ mặt vẫn như cũ cười như không cười, giọng điệu không nhanh không chậm, "Tôi không gọi là tiên sinh. Tôi tên Hàn Thời."
Đinh Cửu Cửu yên lặng.
——
Cái tên này, còn có trước đó mọi người ở bàn số 3 gọi người này là...
Quả nhiên anh ta chính là bạn trai của vị tiểu thư đến cửa hàng bánh ngọt hôm nay.
Nhớ lại âm thanh ma quỷ kia dội vào tai, Đinh Cửu Cửu lập tức cảm thấy kính nể người trước mắt.
"Hơn nữa tôi cũng không phải đến tìm em đòi bồi thường."
Lời này vừa vào tai, lập tức kéo tinh thần Đinh Cửu Cửu không biết bay tới nơi nào quay trở về.
Ánh mắt cô gái sáng lên, ngẩng đầu: "Nếu không phải chuyện bồi thường, vậy thật xin lỗi, tôi đã tan ca, có chuyện gì phiền anh đi —— "
Vừa nói Đinh Cửu Cửu vừa men theo chân tường lùi ra phía sau định chuồn, đáng tiếc ý đồ không thành công, vừa mới di chuyển ra sau chưa tới một bước, một cánh tay chống lên vách tường sau lưng cô, cũng trực tiếp chặn đường lui của cô.
"Em sợ tôi?" Ánh mắt chàng trai nhìn xuống, khóe môi cong lên, nụ cười trong mắt vô cùng nhạt, "Dũng khí vừa nãy đè người ta vào khay trái cây đi đâu rồi?"
"..."
Trong lòng Đinh Cửu Cửu kêu khổ.
Người trước mặt này hiển nhiên không giống Lý Khiếu Kiệt —— bộ dạng cáo mượn oai hùm kia là lừa gạt không làm lại được.
Sau hai giây suy nghĩ cô quyết định giả bộ như không nghe thấy, duy trì nụ cười giả dối, "Vậy Hàn Thời tiên sinh tìm tôi còn có chuyện gì sao?"
"Không có gì."
Chút sức lực của Đinh Cửu Cửu còn chưa buông lỏng xuống, đã nghe trên đỉnh đầu truyền tới một tiếng cười khẽ, giọng đè ép tới khàn khàn ——
"Chẳng qua là tôi có hứng thú với em."
... Một loại hứng thú giống như đã từng quen biết.
Đinh Cửu Cửu: "..."
Vẻ mặt cô gái trong nháy mắt sụp đổ chọc cho khóe môi Hàn Thời cong lên thêm mấy phần, anh đang muốn cúi người xuống, cửa hành lang phía sau một bóng người vọt vào ——
"Tiểu Hàn tổng? Tiểu Hàn tổng??"
Đinh Cửu Cửu cảm giác như được cứu, tò mò ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy không phải ai khác, chính là người trước đó dùng lời nói chế giễu cô cố ý tạt rượu, Tống Soái.
Mà lúc Tống Soái đến gần, thấy rõ tình huống bên này, chợt cảm thấy nhức đầu ——
"Lúc nào rồi mà cậu còn lo trêu chọc cô gái nhỏ, người bắt cậu đều tới rồi, tổ tông!"
Lời nói vừa nói ra, Đinh Cửu Cửu đã thấy trong cặp mắt đào hoa của chàng trai trước mặt vốn còn mang ba phần ý cười, đột nhiên nhiệt độ hạ xuống điểm đóng băng.
"Đưa áo khoác cho tôi."
"Hả?... Ờ." Tống Soái cởi áo khoác ra, ném tới.
Mà Đinh Cửu Cửu đứng bên cạnh quan sát chớp chớp mắt.
Bắt... Anh ta?
"Chỗ này có cửa sau không?"
"..."
Bên tai truyền đến một câu ngắn gọn giọng điệu hơi lạnh, Đinh Cửu Cửu đang bổ não phim bộ ly kỳ ba mươi tập thì thân thể đã nhanh hơn suy nghĩ một bước, đưa tay chỉ hướng cuối hành lang.
Khôi phục lại tinh thần cô hận không thể mang cái tay này cắt đứt.
Đáng tiếc đã không còn kịp rồi.
"Cảm ơn." Giọng nói thì thầm mang theo hai phần cười nhạt, gần như dán lên lỗ tai cô gái.
Trong lòng run một cái, Đinh Cửu Cửu nhanh chóng lùi về sau, đồng thời treo lên một nụ cười chuyên nghiệp giả dối: "Đừng khách sáo, hẹn gặp lại tiên sinh, hoan nghênh lần sau lại —— "
Lời còn chưa dứt, cổ tay đã bị siết chặt.
Một giây tiếp theo, cả người cô đã bị kéo đi về phía trước.
Chạy theo mấy bước, Đinh Cửu Cửu mới phản ứng lại được, khóc không ra nước mắt ——
"Anh chạy thì chạy, kéo tôi theo làm gì?"
Người trước mặt quay đầu lại, không biết có phải vì trong mắt lạnh lẽo còn chưa phai nhạt đi hay không, lần này chàng trai cười cũng mang theo mấy phần ngang tàng toan tính.
"...Vừa rồi không phải em muốn nói "hẹn gặp lại", mà là muốn nói "không gặp lại nữa" nhỉ."
Đinh Cửu Cửu thoáng cái nghẹn họng.
Ánh mắt người kia chợt lóe lên, ánh sáng nguy hiểm quen thuộc lướt qua.
"Đừng nghĩ nữa."
Trong lòng Đinh Cửu Cửu bắt đầu tức giận, vừa muốn giãy giụa, thì nghe thấy giọng nói kia lại vang lên ——
"Tối nay giúp tôi trốn thoát đi, coi như bồi thường, chúng ta xóa bỏ toàn bộ."
Đinh Cửu Cửu lập tức nản chí: "Vừa rồi không phải anh nói không yêu cầu bồi thường..."
"Tôi đổi ý."
Đinh Cửu Cửu: "..." Trời ơi.
Trong lòng nhẩm tính giá cả mấy ly rượu bị mình làm đổ, cuối cùng Đinh Cửu Cửu vẫn quyết định "lấy giúp người làm niềm vui" một lần.
"Bên này."
Hàn Thời chỉ nghe cô gái thấp giọng lầm bầm mấy câu thì cảm giác được cổ tay vốn bị mình nắm chặt trong tay, lại dùng lực tác dụng ngược lại nhấc lên —— cô gái cầm ngược lại tay anh, ở cuối hành lang kéo anh sang hướng bên trái.
Đinh Cửu Cửu vừa mới kéo người chạy ra ngoài hai bước, đã nghe thấy người đuổi theo một đoạn sau ót giọng nói khàn khàn hình như còn cực kỳ vui vẻ ——
"Nhìn em nhỏ con một chút, sức lực lại không nhỏ nha."
Đinh Cửu Cửu nghiến hàm răng đều đặn, "..." Tôi cảm ơn anh.
Sau khi đi vòng vo một hồi, Đinh Cửu Cửu dừng chân trước một cánh cửa chống trộm.
"Chỗ này." Đinh Cửu Cửu mở cửa, sau lưng ánh đèn từ cửa sau lần lượt chiếu vào hẻm nhỏ. "Chỗ này là cửa sau quán bar dùng chuyển rác thừa từ phòng bếp, anh đi ra ngoài là được."
"Không được."
"Tại sao?" Đinh Cửu Cửu khó hiểu quay đầu lại, không đợi cô nhìn kỹ đã bị kéo ra khỏi cửa.
"Ầm" một tiếng, cửa sau đóng lại.
Trong hẻm nhỏ tối đen như mực, cô nghe thấy gần vị trí hô hấp phả lên hơi thiêu đốt ——
"Không phải 'tôi', là 'chúng ta' mới được."
"..."
"Phải bảo đảm chắc chắn tôi trốn thoát, món nợ đó mới có thể coi như xóa bỏ toàn bộ."
"......"
Nếu như không phải vừa nợ người này lại còn không đánh lại, Đinh Cửu Cửu thề nhất định sẽ cho anh phải ôm tường.
Mấy giây sau, bên trong cửa chống trộm truyền đến tiếng bước chân vụn vặt mơ hồ.
Mặt Đinh Cửu Cửu hơi biến sắc.
——
Chỗ này là cửa sau quán bar, bình thường không thể nào có nhiều nhân viên làm việc ra vào cùng lúc như vậy, chỉ có thể chính là...
"Những người đuổi theo anh cùng tới." Ánh mắt Đinh Cửu Cửu đảo qua hẻm nhỏ tối đen, chợt cảm thấy có chút nhức đầu, "Tôi cũng chưa từng đi qua chỗ này... bỏ đi, đoán bừa cũng được."
Giọng nói tận lực đè thấp xuống, Hàn Thời bị cô gái kéo về hướng bên phải hẻm nhỏ.
Trong bóng tối, chàng trai ngơ ngác, sau đó môi cong lên, để mặc cho cô gái lôi mình đi.
Hai người chạy ra ngoài không bao xa, âm thanh cửa chống trộm bị đẩy ra mở, đóng lần nữa vang lên trong hẻm nhỏ yên tĩnh.
"Bên nào?"
"Chia làm hai đường đi. Áo sơ mi đen, quần dài màu cà phê —— lát nữa nếu bắt sai người, cẩn thận chén cơm cũng không giữ nổi đâu."
"Vâng."
"..."
Âm thanh trò chuyện mơ hồ truyền tới, Đinh Cửu Cửu hồi hộp đến mức lòng bàn tay đều có chút đổ mồ hôi.
Chỉ cần nghe sức lực mười phần hùng hồn của những người này, giống như cũng không phải người hiền lành gì, nếu như bị bắt, e rằng bản thân cũng...
Trên tay đột nhiên truyền đến lực kéo ngược lại, kéo suy nghĩ của Đinh Cửu Cửu quay về.
Cô quay đầu lại, nhìn Hàn Thời sau lưng đột nhiên dừng lại, thấp giọng hỏi: "Bọn họ sắp đuổi tới, sao anh còn không —— "
Những từ còn sót lại không thể nào nói ra.
Hai tay vốn đang nắm chặt buông lỏng ra, trực tiếp nắm lấy eo cô. Người trước mặt xoay người sang một bên, trực tiếp đè cô gái lên tường hẻm nhỏ.
Đinh Cửu Cửu suýt nữa hô một tiếng ra khỏi miệng, vẫn là nhanh chóng thu hồi lý trí, lúc này mới trước một bước che miệng không lên tiếng tránh được nguy hiểm.
Nhưng cô vẫn không nhịn được mở to hai mắt, chán nản lại khó hiểu ngẩng đầu lên .
Mượn ánh trăng mỏng manh, cô chỉ thấy rõ cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia, chứa ba phần ý cười nhàn nhạt, không thể tránh được cúi xuống.
Sau đó trước mắt tối sầm.
——
Cái áo khoác trước đó lấy từ chỗ Tống Soái, bị Hàn Thời cúi xuống phủ lên đỉnh đầu hai người.
"Anh làm gì vậy..." Tay Đinh Cửu Cửu che miệng còn chưa kịp yên tâm, cũng không dám chuyển động, chỉ có thể dùng âm lượng nhỏ như muỗi kêu đặt câu hỏi.
Cách một cái áo khoác, tiếng bước chân vụn vặt từ lối vào nhanh chóng đến gần.
Đinh Cửu Cửu không thể đợi câu trả lời, hô hấp cũng theo bản năng nín lại.
Nhưng hết lần này đến lần khác, giọng nói trầm thấp kia lại vang lên vào ngay lúc này ——
"Làm gì?"
"..."
Một hơi thở xa lạ hơi nóng bỏng xẹt qua cánh mũi, trong một mảnh đen kịt, con ngươi Đinh Cửu Cửu hơi co lại.
Gần như trong không khí mỏng manh vang lên một tiếng cười khẽ như có như không ——
"Hôn môi nhé."
Cùng với âm cuối hơi khàn và lười biếng, đôi môi hơi lạnh áp lên mu bàn tay trắng nõn của cô gái.
Tác giả có lời muốn nói:
Đây nhất định là nam chính có "phúc lợi" nhanh nhất trong tác phẩm của tôi từ trước đến nay :)
Chương trước các cục cưng nói nam chính cặn bã, mọi người không thể trông mặt mà bắt hình dong, thật sự, tiểu Hàn tổng của chúng ta luôn chung tình, cậu ấy chẳng qua là dáng dấp cặn bã mà thôi (bị tiểu Hàn tổng đánh chết)