Chương 2: "Tác phẩm nghệ thuật" và "Nhóc lùn"
Rượu này tạt một cái, làm hơn phân nửa khu VIP đều yên tĩnh lại.
Hình như mấy người khác ở bàn số 3 bối rối một lúc, mới có người sợ hãi hô "Tiểu Hàn tổng" rồi chạy tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Người phục vụ này, cô làm sao vậy hả? Thị lực không tốt hay là đi đứng không tốt —— cô nhìn xem làm cho cả người tiểu Hàn tổng thành thế này!"
Giọng nói kia mềm mại ỏn ẻn khiến da đầu tê dại.
Chẳng qua người phụ nữ này vừa đến gần, bàn tay cầm khăn giấy hướng đến ngực Hàn Thời đã bị bắt lấy.
Lúc buông tay ra, tầm mắt Hàn Thời nâng lên, cười như không cười liếc đối phương.
"Có chuyện gì?"
"Không... Không có gì."
Ánh mắt người phụ nữ giống như bị đông cứng, vội vàng né tránh ánh mắt nhìn lên của người ngồi chỗ đó, ngượng ngùng thu tay lại quay người đi trở về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Hàn Thời mới thu ánh mắt lại.
——
Cô gái nhỏ mấy giây trước còn nhoài người trước chân anh, lúc này vẫn còn yên lặng nhoài người ở đó, hình như là ngây ra rồi.
Nhưng suy nghĩ một chút trước đó nghe được tiếng "Oa ồ" kia.
"..."
Hàn Thời nhẹ híp mắt lại.
Ngón tay thon dài ngừng ba giây giữa không trung, sau đó mới chuyển hướng.
Đinh Cửu Cửu còn đang nhoài người trên mặt đất ngây ngô nhìn tác phẩm nghệ thuật lớn của mình, chỉ nghe trên đỉnh đầu có người nhẹ "xì" một tiếng.
Lười biếng, giống như bực bội lại giống như cười.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, Đinh Cửu Cửu đã cảm giác phía sau cổ kéo căng, cô bị người ta kéo lên giống như xách con gà con vậy.
Lúc này đập vào mắt không phải là ống quần của tác phẩm nghệ thuật, mà là chủ nhân của nó.
Trước đó không nhìn rõ, lúc này khoảng cách gần, Đinh Cửu Cửu mới phát hiện —— so với tác phẩm lớn kia của cô, tướng mạo người trước mặt này mới càng giống như một tác phẩm nghệ thuật làm người ta kinh ngạc, hâm mộ.
Nước da trắng lạnh, lông mày mỏng sắc bén, mũi cao như đỉnh núi, bờ môi như lưỡi dao.
Mặt khắc đầy hai chữ "lạnh nhạt", nhưng sinh ra lại có một cặp mắt đào hoa đuôi mắt hơi cong lên.
Ừm... Chính là dáng vẻ của một tác phẩm nghệ thuật phong lưu bạc tình.
Đối mặt vài giây.
Đuôi mắt "tác phẩm nghệ thuật" nâng lên, con ngươi tối đen hiện lên lạnh nhạt, khóe môi mỏng hơi hạ xuống.
"... Nhóc lùn, tạt tôi cả người đầy rượu, hình như em còn rất hài lòng?"
Đinh Cửu Cửu: "..." Nhóc lùn??
Cô có chút đau răng.
Nhưng nhìn trên người đối phương ngấm rượu nhếch nhác, cô lại chột dạ không dám phản bác.
Nhưng mà vẫn phải thừa nhận.
Có vài người là ông trời thưởng cơm —— rõ ràng là đang đùa cợt, âm cuối lại nâng lên ba phần, trong mắt chuyển qua ánh sáng u ám, lập tức cực kỳ giống dáng vẻ tán tỉnh.
Đinh Cửu Cửu không hề biết, tình cảnh lúc này rơi vào mắt những người còn lại ở bàn số 3, đã sớm đóng dấu "tán tỉnh" không hề sai.
Trong mấy người tụ tập thì thầm ghé tai nhau bên kia có người đầu tiên đứng lên:
"Tình huống gì đây, tiểu Hàn tổng vừa ý nữ phục vụ này sao?"
"Không có khả năng đâu nhỉ?"
"Nếu như không có hứng thú, dựa theo tính cách của tiểu Hàn tổng, lúc này đã sớm ném người sang một bên rồi, làm gì còn rảnh rỗi mà pha trò chứ?"
"Không chừng là chán ăn tổ yến vi cá, muốn đổi sang hai bát cháo trắng cùng chút dưa cải thôi."
"Đừng nói chứ, dáng dấp cô gái nhỏ này quả thật có thể nha."
"Haha, tôi cũng cảm thấy vậy."
"..."
Cuộc nói chuyện bên kia không thể tiếp tục —— lọt vào tai Hàn Thời, lúc này anh cười như không cười hung dữ liếc tới, lập tức không ai dám bàn tán nữa.
Đang lúc yên tĩnh này, có một giọng nói từ lối vào vang lên làm Đinh Cửu Cửu nghe quen tai ——
"Ái chà, tình huống gì đây, tôi vừa mới đi nhà vệ sinh một chuyến thôi, sao cả người tiểu Hàn tổng lại giống như mới vừa vớt từ trong nước ra vậy?"
Chờ khi người nói chuyện đến cạnh bàn, cũng nghe được nguyên nhân từ những người khác, ánh mắt lập tức nghiền ngẫm nhìn Đinh Cửu Cửu ——
"Muốn nhào vào lòng tiểu Hàn tổng trước sau đều không ít, dám tạt cậu ấy cả người như vậy, cô thật đúng là người đầu tiên."
Không cần anh ta nói, những người vây xem còn lại hiển nhiên cũng cho là vậy.
Đinh Cửu Cửu nhíu mày, nhưng không giải thích, chỉ rũ mắt xuống.
"Xin lỗi... Anh muốn xử lý thế nào, bồi thường liên quan bao nhiêu tôi nhất định hết sức phối hợp."
"Oa, cái này phải hết sức "phối hợp" sao?
Trong đám người có người không có ý tốt cười cợt.
"Nhìn các người xem, tiểu Hàn tổng là loại người đó sao, đại tiểu thư nhà họ Tống si mê quấn lấy lâu như vậy, tiểu Hàn tổng của chúng ta cũng không để ý tới, sao có thể tùy tiện cắn câu như vậy, đúng không?"
"..."
Những lời bàn tán kia lọt vào tai, trên cái trán trắng nõn của cô gái, lông mày nhíu lại càng sâu hơn.
"..."
Cảm xúc trong đáy mắt Hàn Thời xoay chuyển.
Lát sau, anh buông lỏng từng ngón từng ngón ta ra, giống như đột nhiên không còn hứng thú, ánh mắt cũng chuyển sang hướng khác.
"Được rồi, không cần em bồi thường. —— Các người ai đi mua quần áo mới cho tôi."
Không đợi Đinh Cửu Cửu trả lời, bàn bên cạnh có người cười nham hiểm:
"Đừng tuyệt tình như vậy chứ, tiểu Hàn tổng, tìm một gian phòng nhỏ kín đáo chút, cho người ta một cơ hội "bồi thường" cho anh đi."
Đuôi mắt Hàn Thời nhướng lên, trái cổ trên cần cổ thon dài hơi nhúc nhích, nhẹ giọng cười mắng một câu.
"Cút."
Một đám người lại cười ầm ĩ, đa phần không người nào đứng về phía Đinh Cửu Cửu.
Trong lòng Đinh Cửu Cửu thở ra một ngụm khí lớn, chút xíu suy nghĩ chuốc lấy phiền phức cũng không có, ngồi xổm xuống nhặt cái khay và ly rượu rỗng trên thảm mềm mại lên, sau đó xoay người bước nhanh rời khỏi chỗ này.
Cô không nhìn thấy, sau lưng mình ngoài cùng cái bàn kia, người đó lại dựa vào ghế lần nữa trên môi và khóe mắt vẫn giữ nụ cười như cũ, lạnh nhạt lại thờ ơ thoải mái.
Chỉ là lúc rảnh rỗi khi trò chuyện với người khác, anh giống như vô tình nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn bóng lưng cô.
......
Một tiếng sau.
Khu VIP quán bar Flower, thông qua cửa hành lang đi đến nhà vệ sinh, một túi đựng quần áo còn treo nhãn hiệu đưa tới trước mặt Hàn Thời.
Người dựa trên tường lười biếng nâng tầm mắt rũ xuống lên, con ngươi mang theo chút say lướt qua người kia, sau đó anh đưa tay nhận lấy, "Chậm vậy."
"Ôi chao, tiểu Hàn tổng, làm người có thể dựa vào lương tâm không —— bây giờ là ban đêm, tôi có thể tìm cho cậu một bộ vừa người đã không tệ rồi." Tống Soái đùa giỡn nói: "Vừa rồi tìm cậu một lúc lâu, cậu ở chỗ này làm gì, phạt đứng sao?"
"Giải rượu."
Người nọ nửa thật nửa giả ném một câu thì xoay người vào hành lang.
"Ở chỗ này giải rượu? Vậy cậu ——"
Giọng nói Tống Soái đột nhiên im bặt, cái cổ chuyển động cũng dừng lại —— theo hướng Hàn Thời vừa mới dựa vào tường, đối diện hướng đó chỉ có một nơi đặc biệt nổi bật.
Quầy phục vụ khu VIP1.
Vừa nãy cô gái nhỏ tạt Hàn Thời cả người đầy rượu, không phải loay hoay bận rộn cả đêm ở quầy phục vụ kia sao.
"Đệch..."
Lấy lại tinh thần, vẻ mặt Tống Soái nhăn nhó, sau đó lập tức xoay người đuổi theo vào trong hành lang.
"Tôi nói này tiểu Hàn tổng, cậu sẽ không thật sự nhớ nhung cô gái nhỏ kia chứ?"
"... Ai?"
Mí mắt người kia rũ xuống tay đút túi quần đi vào trong, cũng không ngẩng đầu lên, trong giọng nói mang theo chút men say, lười biếng đáp một tiếng.
"Còn giả ngu coi như không có hứng thú gì với tôi hả."
Trong hành lang dài yên tĩnh lại.
Mấy giây sau, vẫn là giọng nói lười biếng cộc lốc giống như chưa tỉnh ngủ kia.
"Ừ." Sau khi nhả ra một chữ, trong giọng nói cười như không cười kia thêm mấy phần dáng vẻ lưu manh, "Là có chút hứng thú."
... Còn luôn cảm thấy quen thuộc.
"Còn "Ừ"??" Mặt Tống Soái đầy sụp đổ, một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói, "Không phải, xét về khuôn mặt xét về vóc dáng, cô ta cũng không so sánh được với em gái Như Vũ, vị đại tiểu thư này nhà tôi cũng đã chạy đi theo đuổi cậu mấy năm rồi, ông cụ hai bên nhà không phải đều muốn quyết định chuyện của hai người sao, rốt cuộc cậu chướng mắt em gái Như Vũ chỗ nào chứ?"
"..."
Không đợi được bất kỳ câu trả lời nào.
Tống Soái vừa quay đầu, nhìn thấy cửa nhà vệ sinh khép lại.
—— Trong hành lang đã chỉ còn lại một mình anh ta.
Tống Soái nhìn cửa nhà vệ sinh vẻ mặt nhăn nhó mấy giây, mấy cô gái đi ngang qua đều bị vẻ mặt này dọa sợ vội vàng quay đầu, anh ta nghiến răng trách móc, lầm bầm một câu "Chết tiệt", mới quay đầu đi trở về.
......
Một đêm đi làm thêm cuối cùng này, giày vò Đinh Cửu Cửu không hề nhẹ.
Không biết hôm nay có phải ngày xui xẻo hay không, tình trạng nhiều lần trong gần hai tiếng, cô vẫn cảm thấy ở chỗ nào đó có một đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào mình.
Trong lòng run rẩy, Đinh Cửu Cửu lắc đầu, lắc rớt những ý nghĩ hù dọa chính mình.
Thật vất vả mới chịu đựng đến khi thay ca, Đinh Cửu Cửu từ phòng thay quần áo đi ra, trên người mặc áo hoodie phối với áo khoác cao bồi, đi thẳng đến khu VIP1.
Sắp đến trước khu 1, cô cố ý nhìn bàn số 3 một chút, chắc chắn người bị mình "làm hại" kia không có ở đây, lúc này mới yên lòng đi vào.
Lúc cách bàn số 3 còn mấy bước, Đinh Cửu Cửu dừng lại.
"Ô, nữ phục vụ đó lại tới." Có người ở bàn số 3 cười trộm.
"Thật đúng là. Tiểu Hàn tổng cũng không ở đây, cô tới làm —— "
Chữ "gì" còn chưa ra khỏi miệng, đã bị chặn trong cổ họng người nọ.
Trong ánh mắt đờ đẫn của những đó, cô gái nhỏ vóc dáng xinh xắn khuôn mặt lộ vẻ tươi cười vô hại, buông lỏng Lý Khiếu Kiệt bị mình đè đầu nhấn vào khay trái cây."
"Ai mẹ nó —— "
Lý Khiếu Kiệt mang khuôn mặt đủ mọi màu sắc của thịt và nước trái cây, nhảy dựng lên cao, gào thét nghiêng đầu qua nhìn thấy người tới phía sau thì đình trệ.
"Đinh Cửu Cửu..."
Mấy giây sau, vẻ mặt anh ta hung ác từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ.
Cô gái đứng tại chỗ nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn xuống, nở nụ cười mềm mại ——
"Anh gạt chân tôi một lần, tôi trả lại anh một lần, công bằng chứ?"
"Cô —— cô có tin tôi đánh..."
Trước khi nói ra do dự một lát, ánh mắt Lý Khiếu Kiệt quét xung quanh một vòng, cũng không nhìn thấy chàng trai lần trước đánh anh ta tới mặt mũi bầm dập, nhưng anh ta vẫn không chắc chắn.
Vì vậy cắn răng, giọng Lý Khiếu Kiệt căm hận nói: "Cô có tin tôi khiếu nại cô không?!"
Ánh mắt cô gái nhìn anh ta như nhìn một kẻ ngu vậy, sau đó mắt cong nhìn xuống, "Anh cho rằng vì sao tôi phải chịu đựng đến bây giờ?"
"..."
Nhìn rõ quần áo bình thường trên người cô gái, Lý Khiếu Kiệt nghiến răng ken két.
Cô gái tiếp tục cười, lúm đồng tiền trên khuôn mặt mềm mại đều lộ ra, "Lần trước người đánh anh nhập viện là người lớn lên từ nhỏ với tôi, anh biết chúng tôi quen nhau ở đâu không?"
Lý Khiếu Kiệt: "Ai quan tâm các người ở chỗ nào —— "
Cô gái trước mặt đột nhiên đè anh ta xuống, trong mắt hạnh vốn mềm mại ấm áp nụ cười chợt lạnh ——
"Lớp, học, tán, thủ."*
Lý Khiếu Kiệt: "......"
Không nhìn sắc mặt xanh mét và nhợt nhạt biến đổi không ngừng của đối phương, Đinh Cửu Cửu mềm mại cười một cái, đứng dậy, quay đầu đi về hướng nhà vệ sinh.
Chẳng qua vừa mới xoay người, Đinh Cửu Cửu lại cứng đờ.
*Tán thủ (Sanda) là môn võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc, chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế.
——
Cuối con đường phía trước, cửa hành lang thông qua nhà vệ sinh, chàng trai cả người đổi áo sơ mi và quần dài khoanh tay dựa vào nơi đó. Cổ áo không cài để mở hai ba nút, lộ ra xương quai xanh trắng đến mức chói mắt.
Lúc này, người đó đang hứng thú nhìn qua chỗ này.
Trong cặp mắt đào hoa tràn đầy thích thú.
Nếu như nhất định miêu tả ánh mắt kia một chút... có lẽ giống như là chó sói đang để mắt tới con mồi.
Hoặc là đói bụng rất lâu rồi, đại khái là vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Cửu Cửu bị người nào đó để mắt tới :)