Trong ảnh, ánh nắng xuyên qua cành lá xum xuê hắt xuống, hắn và Tô Ý Nhiên đang ôm nhau, bầu không khí dịu dàng lưu luyến.
Hai người trong ảnh đều trên dưới hai mươi tuổi.
Cạnh ảnh chụp chung là một bức ảnh đơn, Cố Uyên Đình dừng một chút, cầm nó lên.
Gương mặt trong ảnh còn trẻ, lạnh lùng, là gương mặt lúc hắn hơn hai mươi tuổi. Sự khác biệt duy nhất là vết sẹo từ thái dương đến cuối mắt phải không còn nữa.
Cố Uyên Đình giật mình, quay đầu nhìn ngày trên lịch tường.
Ngày 28 tháng 10 năm 2020.
Năm 2020, năm đó hắn hai mươi sáu tuổi.
.
Tô Ý Nhiên bưng một cốc nước nóng, cầm khăn lông nóng vào, thấy Cố Uyên Đình đang ngồi bên giường, rũ tay, mặt chìm trong bóng tối.
1
Cậu đưa cốc cho Cố Uyên Đình: "Uống chút nước nóng nha?" Thấy đối phương không nhận, cũng không nhúc nhích, cậu đành thả cốc lên bàn bên cạnh, ngồi xổm trước người hắn, xắn ống quần pijama bên chân trái của hắn lên: "Để em xem."
Lần này Cố Uyên Đình không hất Tô Ý Nhiên ra, hắn cúi thấp đầu, yên lặng quan sát đối phương.
Tô Ý Nhiên xắn ống quần pijama bên trái của Cố Uyên Đình lên đến trên đầu gối, dùng tay nhẹ nhàng ấn ấn bắp chân và đầu gối của hắn, ngẩng đầu hỏi hắn: "Vẫn đau chỗ này ạ?"
Thấy Cố Uyên Đình không đáp lại, cậu tưởng hắn đau không chịu được, đặt chân hắn lên giường, đặt khăn lông nóng lên đầu gối và bắp chân, cách khăn lông nóng chậm rãi xoa bóp cẳng chân của hắn.
Cố Uyên Đình yên lặng quan sát Tô Ý Nhiên này.
Vài sợi tóc mềm mại đen nhánh theo động tác cúi đầu của cậu rũ xuống trán, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà, đuôi mắt hạnh to tròn rũ xuống, có vẻ hơi vô tội, lông mi nhỏ dài cụp xuống, cậu đang rất nghiêm túc xoa bóp bắp chân hắn, thoạt nhìn chỉ là thiếu niên tuấn tú.
Vẫn là gương mặt đó, mà cảm giác lại hoàn toàn khác kẻ thù của hắn.
Cậu ta là ai?
Tô Ý Nhiên sờ thấy khăn lông lạnh bớt, bỏ khăn mặt ra, hỏi Cố Uyên Đình: "Đỡ hơn chút nào chưa anh?"
Trong đầu Cố Uyên Đình lóe lên rất nhiều suy đoán, hắn nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, mắt phượng hẹp dài nham hiểm nhìn chằm chằm Tô Ý Nhiên, cả người rất âm trầm băng lãnh.
Tô Ý Nhiên biết trước đây Cố Uyên Đình thường xuyên tâm trạng bất ổn bởi vì chuyện khi còn bé, nhưng từ khi hai người yêu đương kết hôn, tình huống như thế cơ bản không xảy ra nữa.
Cậu thấy rõ ràng Cố Uyên Đình không bình thường, tưởng là đối phương nhớ lại chuyện trước kia bởi vì chân đau, lúc này mới phạm phải bệnh cũ, không nhịn được đau lòng tới gần hắn, mở rộng vòng tay ôm lấy hắn, xoa đầu hắn: "Không sao đâu, em ở đây."
Hơi thở ấm áp bỗng nhiên tới gần, Cố Uyên Đình nhất thời không phản ứng lại, chóp mũi ngửi được mùi hoa quả thơm ngọt nhàn nhạt. Hắn bối rối, từ xưa tới giờ chưa từng có ai dám đối xử với hắn như vậy.
Rõ ràng phải cực kỳ chán ghét người này, chán ghét tất cả mọi sự tiếp xúc, mà thân thể hắn lại không chống cự, không ghét, bình yên tiếp nhận như thể chuyện đương nhiên.
Cố Uyên Đình đột nhiên cảm thấy trán ấm áp, Tô Ý Nhiên nhẹ nhàng hôn trán hắn, sờ mặt hắn, như dỗ dành trẻ con, cúi đầu dịu dàng đối mặt với hắn, đồng tử màu trà hoàn toàn thuần khiết, đầy vẻ lo âu và yêu thương: “Không sao đâu, anh Đình.”
Cố Uyên Đình đờ đẫn hẳn.
Tô Ý Nhiên cảm giác có vẻ Cố Uyên Đình đã đỡ hơn, lại dùng tay thử nhiệt độ trán hắn, thấy nhiệt độ trán hắn bình thường mới thở phào một hơi: "Anh ngủ tiếp một lát nhé? Nha?" Cậu nhìn đồng hồ báo thức, buông lỏng hắn ra, "Mới hơn sáu giờ, em đi một lát, cơm chín em gọi anh."
Cố Uyên Đình nhìn bóng lưng Tô Ý Nhiên, giơ tay sờ trán, dường như vẫn có thể cảm nhận được đôi môi mềm mại của đối phương, sắc mặt của hắn thay đổi không ngừng.