Tô Ý Nhiên đang ngủ say, đột nhiên bị một nguồn sức mạnh hất đi. Cậu mông lung cảm giác mình thiếu chút nữa ngã xuống giường, vội vã nhích người vào giữa giường, mơ mơ màng màng kéo chăn, tay thử thăm dò tìm vị trí của anh Đình trong chăn, vừa mới mò thấy cánh tay anh Đình, ai biết lại bị một nguồn sức mạnh hất đi lần nữa, lần này nửa người cậu sắp rớt xuống mạn giường.
Cuối cùng cậu bị đánh thức, vội vàng ngồi dậy, ôm góc chăn dụi mắt, hơi mơ màng.
Trời vẫn chưa sáng, trong phòng rất tối. Cậu tỉnh táo được một lúc mở mắt ra, ngẩng đầu là thấy một bóng đen ngồi tựa vào đầu giường. Cố Uyên Đình không biết đã ngồi dậy từ lúc nào, khắp toàn thân dường như lộ ra hơi thở hắc ám nham hiểm, đang lạnh lùng nhìn cậu.
Cố Uyên Đình lạnh lùng nhìn người trước mặt, chậm rãi nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì.
Ký ức cuối cùng dừng lại trong biệt thự ở hòn đảo hải ngoại, căn phòng tối đen bị tẩm đầy xăng, hắn châm lửa.
Lửa nổi lên.
Mở mắt ra lần nữa, hắn phát hiện mình không chết mà đang nằm trên chiếc giường xa lạ, trong chăn ấm áp dễ chịu, hắn còn đang ôm kẻ thù vốn đã chết từ lâu vào trong ngục. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lúc này Tô Ý Nhiên đã tỉnh hẳn, để ý thấy trạng thái của Cố Uyên Đình rất không bình thường. Cậu tiện tay mở đèn, nhích tới gần thân thiết gọi hắn: "Anh Đình?"
Cậu rất lo lắng sờ đầu gối chân trái của Cố Uyên Đình: "Làm sao thế? Chân lại đau à anh?"
Chân trái của anh Đình bị thương khi còn bé, suýt nữa bị tàn tật, tuy sau đó được điều trị mà vẫn để lại chút bệnh, mỗi lần đến ngày mưa dầm lạnh giá, đầu gối chân trái và xương đùi cẳng chân hắn sẽ nhói đau.
Không đợi Tô Ý Nhiên chạm đến đầu gối Cố Uyên Đình, hắn chợt kéo cổ tay cậu, hất cậu ra, môi mỏng phun ra một chữ lạnh lùng: “Cút.”
Tô Ý Nhiên bối rối một chút, chưa kịp phản ứng lại, qua một lát, vành mắt cậu hơi đỏ lên, khó chịu yên lặng đứng dậy rời khỏi phòng.
Cố Uyên Đình giơ tay đặt lên trái tim của mình, chỗ này, vì sao lại mơ hồ nhoi nhói
Hắn tạm thời không để ý đến cái này, quét mắt nhìn gian phòng xa lạ này một vòng.
Phòng ngủ bình thường nhạt màu, trên bàn bên giường có một bình hoa tươi, có mấy phần ấm áp, mà không thể che giấu sự đơn sơ và nhỏ hẹp. Sau khi hắn trở lại nhà họ Cố nhiều năm trước đã không còn ở kiểu gian phòng nhỏ này nữa.
Cố Uyên Đình nhíu mày, đứng dậy xuống giường, định ra ngoài xem.
Mới đeo dép lên, chưa đi được hai bước hắn đã đờ người, khó tin cúi đầu nhìn chân trái của mình.
Chân trái tàn tật của hắn khỏi rồi?
Hắn xoay xoay chân trái mấy lần, lại đi mấy bước, chân trái tàn tật từ sau khi bị chém lúc chín tuổi đã khỏi thật rồi.
Tất cả những chuyện này là sao? Hắn ngẩng đầu nhìn quanh phòng ngủ đơn sơ xa lạ lần nữa, trong lúc vô tình đảo mắt qua một bức ảnh trên bàn, hắn sửng sốt. Hắn đi đến trước bàn, cẩm ảnh lên.