Lý Thục Hoa và Thôi Vệ Quốc rời đi mà không nói ai tiếng nào.
Dù sao bây giờ cũng cần tránh rủi ro, không thể liên lụy người khác. Thôi Vệ Quốc lại rất sĩ diện, cảm thấy mình không thể rời đi một cách vinh quang như một chiến sĩ mà lại lặng lẽ rút lui như này khá mất mặt nên không định chia tay bạn bè cũ.
Hành lý của họ cũng không nhiều, đồ đạc trong nhà đều là của công, ngay cả quần áo cũng là của quân đội. Tuy nhiên, có một số đồ chơi của Thôi Hướng Bắc hồi còn nhỏ đã được thu gọn vào một túi. Cảnh vệ viên Tiểu Ngô kiên quyết đòi vác ra ga tàu giúp họ.
Thôi Vệ Quốc thở dài: "Tiểu Ngô à, cậu không cần tiễn tôi đâu.”
Mắt Tiểu Ngô đỏ hoe: "Thủ trưởng đừng nói vậy, ngài mãi là thủ trưởng của tôi.”
Thôi Vệ Quốc tức giận: "Cậu thật không có chí tiến thủ, sao cậu lại thật thà thế? Thật thà như vậy là không có tương lai đâu.”
Tô Mạn cười khúc khích, nói về độ thật thà thì ông Thôi số hai không ai dám số một. Đúng là người như thế nào thì dạy binh như thế đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT