Theo mô tả của chủ nhiệm Thái, các công nhân tại nhà máy tỉnh cảm thấy cuộc sống của họ khá khó khăn.
Đã lâu rồi họ không ăn thịt, không phải là không có tiền mua mà là không mua được, đến hợp tác xã cung ứng muộn một tí thì đã không còn thịt để mua. Nguồn cung ở nhà máy cũng ít. Muốn ăn một bữa thịt ngon thì phải đến tiệm cơm quốc doanh, nhưng chỗ đấy lại quá đắt. Mặc dù họ không thiếu tiền, nhưng cũng phải tiết kiệm. Nếu mua đồ gì lớn cho gia đình thì còn được, nhưng tiêu nhiều tiền chỉ để ăn thịt thì tiếc.
Đều là công nhân và đều làm nội thất, nhưng sao lại khác biệt đến mức này.
Sau khi nghe xong và hết lời bàn tán, các công nhân trong nhà máy quay sang kể cho những người chưa nghe. Về nhà, họ cũng kể lại cho gia đình, nói rằng cuộc sống của người ta tốt hơn rất nhiều, họ ở tỉnh mà còn không bằng ở huyện.
Họ còn nói nhà ở của nhà máy người ta ở dưới huyện cũng thoải mái, ký túc xá đơn cũng được trang bị đầy đủ tiện nghi, lãnh đạo nhà máy rất quan tâm và chăm sóc cho công nhân.
Lúc khoe khoang, họ đều thở ngắn thở dài, sau khi khoe xong thì lại không khỏi cảm thán rằng sao mình không may mắn để được đến nhà máy nội thất Nam Bình.
Còn có người tìm đến chủ nhiệm Thái để hỏi, nếu nhà họ có con cái không có việc làm, thì có thể vào nhà máy Nam Bình được không.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play