Vì Thôi Hướng Bắc đến nên Tô Mạn cũng không ăn ở nhà ăn nữa, hai người cùng đạp xe đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm.
“Bây giờ các đội sản xuất vẫn còn đi săn, tiệm cơm quốc doanh của chúng ta không chỉ cung cấp đầy đủ thịt lợn mà còn có thể cung cấp một số món súp. Biết anh sẽ đến nên em đã bảo người hầm cho anh một con gà rừng làm canh cho anh bồi bổ cơ thể.”
Thôi Hướng Bắc cười mỉm, khi ngồi lên xe đạp, hiếm khi anh mạnh dạn đặt tay Tô Mạn vào túi áo của mình.
Tô Mạn liền từ phía sau đặt tay vào cả hai túi áo của anh: “Bị người ta nhìn thấy thì xấu hổ chết mất.”
“Vậy em dựa mặt vào lưng anh đi, họ không nhìn thấy em thì chỉ cười một mình anh thôi.”
Tô Mạn cười rồi thật sự dựa mặt vào lưng anh nhưng không phải để che mặt mà là để tránh gió.
Vì cuộc sống của người dân Nam Bình đã khá giả lên, thêm vào đó là có nhiều người từ nơi khác đến công tác, nên lượng khách đến ăn tại tiệm cơm Nam Bình khá đông.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play