Sau khi cơm nước xong xuôi, Lý Xuân Hoa bảo hai con dâu của mình đi rửa bát. Tống Ngọc Hoa nghe lời làm ngay, còn Lâm Tuyết Cúc không vui nhưng cũng phải đi làm, cô ta lau nước mắt, thấy cha chồng Tô Thiết Sơn xụ mặt xuống, Lâm Tuyết Cúc chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đi theo.

Quay người lại, Lý Xuân Hoa nói với cô con gái vẫn luôn im lặng của mình: "Nhị nha, con cũng nên học thêm vào. Chị cả của con thông minh hơn con. Mẹ nói cho con biết, làm người nhất định phải thông minh. Lúc cần mềm yếu thì phải mềm mỏng, nên cứng rắn thì phải cứng rắn, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là phải thu phục được người đàn ông của mình. Trong nhà này, nếu không phải cha con nghe lời mẹ thì đâu đến lượt mẹ lên tiếng. Anh của con đúng là đồ bất hiếu, vừa cưới vợ là quên mất mẹ ngay!"

Tô Mạn nghe vậy, bình tĩnh gật đầu. Trong lòng cô nghĩ, có lẽ bà già này đã xem quá nhiều phim truyền hình rồi nên muốn biến một gia đình ở nông thôn trông giống như nội viện hoàng cung.

Trừ khi đến mùa thu hoạch, bằng không bình thường cho dù là trong mùa canh tác bận rộn cũng có thời gian nghỉ trưa. Để buổi chiều mọi người có tinh thần làm việc tốt.

Nhìn những người khác trong nhà vào nhà nghỉ ngơi, Tô Mạn cũng nhân cơ hội trở về phòng xem.

Trong phòng có hai cái giường, một cái hơi lớn một chút, phía trên là dùng vải hoa vụn làm ga trải giường, bên cạnh còn có một cái bàn học, phía trên có một đống sách. Tô Mạn xem qua, tất cả sách giáo khoa đều mới, nhưng có hai cuốn sách thoại bản phổ biến đã có dấu hiệu bị lật đi lật lại nhiều lần.

Ngoài ra còn có một chiếc giường nhỏ dựa vào vách tường, phía trên chỉ tấm vải thô vá lỗi làm ga trải giường.

Dù nhìn thế nào cũng trông rất xấu.

Đây là nơi Tô Mạn sẽ ngủ.

Cô ngồi thử trên chiếc giường của mình, rồi lại thử trên chiếc giường lớn kia. Sau đó vuốt cằm suy nghĩ.

“Ký chủ, cô đang suy nghĩ chuyện gì vậy, biểu tình trên mặt của cô nói cho tôi biết, cô đang suy nghĩ chuyện không thể nói cho ai biết.”

Tô Mạn cười ha ha hai tiếng: "Tôi chỉ đang nghĩ xem làm thế nào để cải thiện môi trường sống của mình mà thôi, sao lại gọi là không thể cho ai biết được cơ chứ?"

Nhà họ Tô không có tư tưởng trọng nam khinh nữ. Ngược lại, bởi vì tuổi thơ bất hạnh của bà Lý Xuân Hoa đã khiến bà ta đối xử với hai cô con gái rất tốt. Chẳng qua là bàn tay cũng có ngón dài ngón ngắn. Tuy rằng bà ta đều thương xót hai cô con gái của mình, nhưng đối với cô con gái giống mình, lại không chịu khuất phục trước số phận này, đương nhiên sẽ yêu thương nhiều một chút. Đặc biệt, cô con gái lớn này rất giỏi đòi hỏi. Tục ngữ có câu, đứa trẻ biết khóc thì sẽ có sữa ăn. Bình thường sẽ được đối xử tốt hơn. Mà nguyên chủ thì không giống vậy, bởi vì từ nhỏ sức khỏe đã kém, cho nên tính cách cũng tương đối lười nhác, không quan tâm đến người khác, mà cũng không thích xen vào việc của người khác. Điều này có phần giống với chính Tô Mạn.

Nhưng Tô Mạn có khát vọng sống mạnh mẽ hơn cô ấy. Hơn nữa cô còn là kiểu người theo đuổi cuộc sống vật chất. Đương nhiên, cô sẽ không chấp nhận số phận của mình như thế này.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

“Ký chủ, đề nghị cô mau chóng làm chuyện tốt để đạt được phần thưởng, như thế có thể cải thiện cuộc sống của cô nhanh hơn.”

Tô Mạn cũng không thích bị người khác chi phối, nhưng hiện tại hệ thống này quả thực là một con đường để cô có được vật tư, vì thế cô quyết định sẽ trao đổi thật tốt với hệ thống này. Còn về chuyện tương lai làm thế nào để thoát khỏi sự kiểm soát của hệ thống thì đó đều là vấn đề của chuyện sau này.

"À này... Thánh mẫu.... hay là, tôi sẽ đặt cho cậu một biệt hiệu nha." Khi gọi hai chữ thánh mẫu này, cô cứ cảm thấy ngại sao ấy: “Nếu không sau này tôi sẽ gọi cậu là... Bảy tám... Chín, được không?”

Hệ thống vừa phát ra biểu cảm rất sung sướng, còn vừa phát ra rất nhiều bong bóng màu hồng: “Hệ thống Thánh Mẫu chân thành cảm ơn chủ nhân đã yêu quý tôi, còn đặt tên cho tôi nữa... Đinh, tên của hệ thống này được xác nhận là 789."

Tô Mạn: "..." Chẳng lẽ hệ thống này bị ngốc sao? Không biết có phải giả vờ hay không nữa.

“Có phải nếu tôi làm chuyện tốt thì sẽ được phần thưởng không? Rốt cuộc là có phần thưởng gì?”

789 lập tức liệt kê ra một danh sách ở trong đầu cô, phía trên là một loạt những vật tư để khen thưởng. Tô Mạn nhìn hoa hết cả mắt. Có thể nói là cái gì cần có đều có.

Đặc biệt là những đồ ăn, càng làm cho cơ thể đang cảm thấy đói lúc này của cô vô thức nuốt nước miếng.

Nhưng tất cả những thứ trên đều cần điểm thánh mẫu để đổi. Mà muốn có được điểm thánh mẫu thì Tô Mạn cần làm việc tốt để đổi lấy. Căn cứ vào những chuyện tốt khác nhau, hệ thống sẽ cho điểm thánh mẫu nhất định.

Tỉ lệ phân phối điểm Thánh Mẫu cũng không chi tiết lắm, mà trực tiếp đặt ra một phạm vi lớn. Ví dụ như, chỉ tiện tay giúp sẽ được 5 điểm thánh mẫu. Mà 5 điểm thánh mẫu điểm thì tương đương với năm tệ ở thời đại trước của Tô Mạn và tương đương với năm hào bây giờ.

Mà nếu Tô Mạn bỏ ra cố gắng nhất định thì sẽ dao động từ 10 điểm đến 100 điểm Thánh Mẫu. Còn nếu bỏ ra rất nhiều cố gắng thì sẽ đạt trên 100 điểm.

Mà nếu cứu người thì sẽ còn nhiều hơn nữa, điểm khởi đầu tối thiểu là 1000 điểm Thánh Mẫu. Căn cứ vào quá trình cứu người và số người được cứu trong một lần, trên cơ bản không có hạn mức cao nhất.

Hơn nữa ngay từ đầu, không phải mọi thứ đều có thể trao đổi được, mà là có những hạn chế về cấp độ.

Nói ví dụ như, cấp độ hiện tại của Tô Mạn thuộc về thánh mẫu kiến tập, chỉ có thể mua một số vật tư sinh hoạt bình thường và không thể mua được những đồ vật rất thần kỳ.

Đây cũng là điểm sáng của đội thiết kế hệ thống này, họ biết người sở hữu hệ thống có thể không có tâm hồn đẹp đẽ, cũng có thể không cần đồ ăn thức uống. Vì vậy phương pháp nâng cấp trò chơi này được dùng để thúc đẩy mọi người làm việc tốt và nâng cấp.

Tô Mạn xem xong, khóe miệng giật giật hai lần.

"Làm một việc tốt chỉ được năm đồng, nhưng cứu mạng người khác có thể được một ngàn đồng..."

"Không nên chê ít, ký chủ, số tiền này đối với người nghèo mà nói là rất quan trọng đấy. Vì dụ như ký chủ hiện tại. Cô chỉ cần tiện tay giúp đỡ là có thể ăn được hai cái bánh bao lớn nhân thịt, ký chủ, cô không muốn sao?"

Tô Mạn mím môi, trong bụng truyền đến âm thanh ùng ục.

Bát cháo mà cô ăn buổi trưa quả thật không thấm vào đâu.

Nghĩ tới đây, Tô Mạn hoàn toàn không chịu nổi, cô từ trên giường ngồi dậy, xắn tay áo bước ra khỏi phòng.

Bên ngoài, Tống Ngọc Hoa đang khom lưng quét rác, trên lưng còn cõng một đứa bé. Trông rất vất vả.

Trong khi những người khác đều đang ngủ trưa trong phòng.

Tô Mạn hỏi hệ thống: "Tôi giúp người nhà của mình thì có được coi là người tốt và việc tốt không?"

789 nói: "Được chứ, dù sao đối với linh hồn của ký chủ mà nói, bọn họ cũng chỉ là người ngoài thôi. Ký chủ có thể đối tốt với người ngoài thì cũng có thể được đánh giá là người tốt việc tốt.”

Tô Mạn xụ mặt đi tới, sau đó đưa tay cầm lấy chổi trong tay Tống Ngọc Hoa: "Để em đi cho, chị đi nghỉ ngơi đi.”

Ngay khi Tống Ngọc Hoa đang định lau mồ hôi thì cây chổi trong tay đã bị em chồng cướp đi. Cô ấy nhất thời sửng sốt một lúc rồi vội vàng nói: "Thôi cứ để chị làm, Nhị Nha em đi nghỉ ngơi đi.”

Tô Mạn kiên định nhìn cô ấy: "Em đã nói là em sẽ làm mà." Sau đó cô tiếp tục quét dọn một cách nghiêm túc. Vẻ mặt nghiêm túc đó giống như đang hoàn thành một công việc nghiêm túc.

789 nói: "Kí chủ, cô đang làm việc tốt, tại sao trên mặt không thể biểu lộ thiện ý với đối phương?"

Tô Mạn nói: "Tại sao phải bày tỏ thiện ý, không phải tôi đang làm việc tốt còn gì, chẳng lẽ làm chuyện tốt còn bắt tôi tươi cười đón nhận nữa sao? Hay là, Thánh Mẫu thì nhất định gặp ai cũng phải cười?” Trước kia, mẹ ruột cô gặp ai cũng cười, kết quả là ai cũng cảm thấy mẹ cô dễ ức hiếp. Đương nhiên, cuối cùng cũng cho thấy bà ấy dễ bị ức hiếp thật. Cho nên cô nhất định sẽ không bao giờ thể hiện lòng tốt với người khác.

789: "..." Nó lại cảm thấy không nói nên lời.

Tô Mạn tiếp tục quét dọn rất nhanh. Nhanh chóng làm xong nhanh chóng lấy thù lao thôi.

Đang quét, cô chợt nghe thấy tiếng nức nở bên cạnh.

Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tống Ngọc Hoa đang khóc sướt mướt.

Tô Mạn: "..." Tuy rằng không biết tại sao người này lại khóc, nhưng mà cô cũng không có ý định xen vào việc của người khác, tiếp tục cúi đầu làm việc.

Tống Ngọc Hoa cảm động nói: "Nhị Nha, em đối xử với chị thật tốt.”

Từ sau khi kết hôn, đây là lần duy nhất mà người trong nhà này tỏ ra tử tế với cô ấy. Những người khác hoặc là nhằm vào cô ấy, hoặc là xa cách, ví dụ như Nhị Nha trước kia. Nhưng bây giờ Nhị Nha lại giúp cô ấy quét dọn.

Nhị Nha thật sự là rất tốt.

Tô Mạn cũng không hy vọng được người khác cho rằng mình là người tốt, người tốt sẽ không có kết cục tốt. Cô muốn trở thành một người xấu làm những điều tốt. Vì vậy cô ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Không em chỉ đang quét rác mà thôi, không phải em tốt với chị đâu. Chị đừng cảm ơn em.”

Tống Ngọc Hoa nghe thấy cô nói như vậy thì không tin, nếu như không tốt với chị dâu là cô ấy thì sao cô lại cố ý đi từ trong phòng ra giúp cô ấy làm việc chứ: “Chị biết, em ngoài lạnh trong nóng. Trong lòng chị đều hiểu rõ." Cô ấy vừa nói vừa lau khóe mắt.

Tô Mạn: "...”

789 cảm khái: "Ký chủ, thời đại này con người thật lương thiện. Ở thời đại chúng ta, nếu đột nhiên cô giúp người khác thì đối phương sẽ nghi ngờ cô có ý xấu, lấy lòng cũng vô ích."

Tô Mạn vẫn không thay đổi sắc mặt nói: "Như vậy mới đúng, nếu không kẻ ngốc như thế này gặp phải người có ác ý sẽ phải chịu thiệt.”

789 khổ sở nói: "Nhưng như vậy thì thế giới sẽ không có tình yêu.”

Tô Mạn khịt mũi coi thường. Tình yêu là gì? Tình yêu là thứ không đáng tin cậy nhất.

Vì thế dưới vẻ mặt cảm động nước mắt lưng tròng của Tống Ngọc Hoa, Tô Mạn quét xong sân.

Vào giây phút nhiệm vụ hoàn thành, trong đầu cô hiện lên lời nhắc nhiệm vụ: “Đinh, giúp Tống Ngọc Hoa quét rác một lần, nhận được 5 điểm thánh mẫu."

Sau khi nghe được tiếng nhắc nhở, Tô Mạn nhanh chóng trở về phòng mình. Cô thực sự không thể chịu nổi vẻ mặt xúc động của Tống Ngọc Hoa, như thể cô đã làm được điều gì đó lớn lao lắm không bằng.

Cô chỉ vì muốn ăn một miếng bánh bao nhân thịt mà thôi. Tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch đi làm chuyện tốt đâu.

Trở lại trong phòng, Tô Mạn nóng lòng muốn mở giao diện của hệ thống, sau đó quả nhiên thấy dòng chữ bánh bao nhân thịt.

Đang định mua, cô chợt khựng lại nghiêm túc hỏi: "Cái bánh bao nhân thịt này để bao lâu rồi?"

789 vừa mới nhận được một chút năng lượng thiện ý, lúc này cả thể xác và tinh thần đều đang sung sướng, nó cười hì hì nói: "Ký chủ yên tâm đi, bản hệ thống sở hữu không gian có thể dừng thời gian và không gian lại. Bất kỳ vật phẩm nào tiến vào trong đó, dù để ở ngoài bao lâu nhưng lúc lấy ra bao giờ cũng tươi ngon nhất."

Tô Mạn nửa tin nửa ngờ dùng ba điểm thánh mẫu mua hai cái bánh bao lớn nhân thịt.

Khoảnh khắc cô cầm nó trong tay, quả nhiên là nóng hầm hập.

Cô lập tức nhét vào trong miệng và nhai một cách ngấu nghiến. Sau khi hai cái bánh bao lớn nhân thịt vào bụng, cô cảm thấy lúc này mình mới tìm được mùi vị của sự sống.

Cơ thể này cũng không sợ béo lên, sau khi ăn no, cô nằm nghỉ ngơi một lúc, tận hưởng hương thơm trong miệng, khoảng mười phút sau mới ngồi dậy dùng nước múc miệng, hòa tan mùi vị, đồng thời mở cửa sổ cho bay mùi.

Sau khi làm xong mọi việc, Tô Mạn quyết định sau này phải tiếp tục làm việc tốt.

Dù sao trước đó ở thế giới kia cũng là vì cuộc sống, nghe theo sự sắp xếp của ông chủ làm việc. Hiện tại trên thế giới này cũng vậy. Cô sẽ tạm thời coi hệ thống là ông chủ của mình. Coi người tốt chuyện tốt như công việc cần phải làm, lấy chút tiền lương cải thiện mức sống của mình. Vừa nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy chuyện này rất có lời.

Tuy nhiên, sau khi trải qua sự khắc nghiệt của thế giới, bình thường Tô Mạn đều lấy ác ý lớn nhất phòng bị những người khác, bất cứ chuyện gì cũng phải cân nhắc cẩn thận vì sợ bị người khác tính kế.

Sau này, cô thay đổi càng ngày càng nhiều, nhất định sẽ bị người khác phát hiện ra chỗ không hợp lý. Cho dù những người này không liên tưởng đến chuyện cô có hệ thống nhưng cũng sẽ cho rằng cô trộm đồ gì đó. Cho nên nói, vẫn nên để cho bản thân có một nguồn thu nhập, để cho mọi người biết, mình sống tốt là chuyện bình thường.

Buổi chiều trên đường đi làm cùng người nhà, Tống Ngọc Hoa nở một nụ cười hiền hậu với Tô Mạn. Tô Mạn không chịu nổi thiện ý của người khác, vì thế cô giả vờ như không nhìn thấy, vẻ mặt ngơ ngác, xoay người đi giúp Lý Xuân Hoa lấy nông cụ.

“Mẹ vất vả rồi, để con đi lấy giúp mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi.”

Lý Xuân Hoa thấy con gái nhà mình hiếu thuận như vậy, nhất thời cảm động không thôi.

Lại nói tiếp, tuy rằng bà ta sinh được mấy đứa con, nhưng không đứa nào hiếu thảo cả. Ba người con trai hoặc vụng về hoặc xảo quyệt. Trong hai cô con gái, một đứa không để ý đến người khác, một đứa lại chỉ biết nói lời dễ nghe đi lấy lòng người khác, có đứa nào thật tâm thật ý hiếu thuận với người làm mẹ như bà ta đâu cơ chứ. ( truyện trên app T Y T )

Cho nên bây giờ cô con gái nhỏ lại thật lòng thật ý đến quan tâm bà ta như vậy, khiến bà ta cảm thấy vô cùng ấm áp.

Tuy rằng tính tình vẫn trầm lặng như trước, nhưng dù sao cũng biết thương xót bà ta. Con gái bà ta đã trưởng thành thật rồi.

Vì thế Lý Xuân Hoa bị làm cho cảm động và kiên quyết từ chối lòng tốt của con gái mình.

“Con à, không được đâu, sức khỏe con không tốt, để mẹ tự làm. Còn nữa con không phải cầm cái ghế nhỏ của mình đây. Để tí nữa mẹ bảo... anh con cầm!” Nói xong bà ta nắm chặt nông cụ, sau đó hét cậu con trai thứ ba: "Tam Trụ Tam Trụ, nhanh cầm đồ giúp em con đi. Sao con làm anh mà không biết thương em gái mình gì thế hả.”

Tô Mạn không ngờ bà già này lại phản ứng như vậy, cô nắm chặt đồ của mình: "Con nói rồi, để con giúp mẹ!"

Lý Xuân Hoa tỏ vẻ hiểu rõ nói: "Mẹ biết con hiếu thuận, ngoan, đừng tranh, để anh trai con cầm đi.”

Sức Tô Mạn không mạnh bằng Lý Xuân Hoa nên đồ cứ thế bị giật đi, sau đó rơi vào trong tay Tô Tam Trụ.

“..." Thời buổi này đầu óc con người rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì vậy, muốn làm chút chuyện tốt cũng khó đến thế sao?!

Khi họ đến cánh đồng, Tô Mạn tách khỏi những người còn lại trong nhà họ Tô. Cô được giao một công việc tương đối nhẹ nhàng là phơi lúa mạch cùng mấy người già trong làng.

Tô Mạn vẫn đang nghĩ đến việc kiếm thêm điểm thánh mẫu, vì thế cô chuẩn bị đi giúp mấy người già này làm việc. Kết quả cô phát hiện năng lực làm việc của những bà già này còn mạnh hơn cả mình, người ta đã làm xong việc mà cô còn chưa làm xong... Lúc tan làm thu dọn nông cụ, Tô Mạn nói: "Để cháu làm cho, các dì về nghỉ ngơi trước đi.”

Lúc đầu, mấy bà dì này đều kinh ngạc nhìn Tô Mạn, như thể họ đang thấy mặt trời mọc ở phía tây.

Người nhà họ Tô cũng có ngày tự giác làm việc như vậy nữa sao?

Dì Cao hỏi: "Nhóc Mạn, cháu bị làm sao thế?" Bà ấy là vợ của bác sĩ Cao bị què chân trong thôn, bình thường nổi tiếng là người nói nhiều nhất.

Tô Mạn: "...Cháu chỉ muốn giúp mọi người thôi.”

Dì Cao lại nói: "Đúng vậy, sao cháu lại muốn giúp bọn tôi?”

Tất nhiên là để ăn rồi! Tô Mạn thản nhiên nói: "Cháu chỉ muốn làm chút chuyện tốt mà thôi.”

Mà thôi? Vấn đề lớn rồi! Nhưng cháu là người nhà họ Tô, mấy người kia nhà cháu...

Đương nhiên, mấy lời này các dì chỉ dám nghĩ trong đầu mà không dám nói ra ngoài miệng.

Dù sao ngày thường đứa nhỏ Tô Mạn này cũng trầm lặng, không để ý tới người khác, cũng không thích đi gây rối như Lý Xuân Hoa mẹ mình. Cho nên mọi người cũng khoan dung cô bé này hơn.

Hiện tại Tô Mạn chủ động muốn làm chút chuyện tốt, mọi người cũng không nghĩ nhiều, ngược lại cảm thấy đây là cây trúc xấu của nhà ông Tô mọc ra măng tốt. Trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, đồng thời còn cảm thấy khá hiếm gặp.

Dì Cao cười nói: "Có được nhận thức tư tưởng như vậy là rất tốt!”

Mẹ của tiểu đội trưởng Thái là bà Thái cũng vui vẻ nói: "Không cần không cần, có gì to tát đâu. Đồng chí chủ tịch nói, phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời, chúng tôi vẫn còn chút sức lực.”

Sau đó không nói hai lời, các dì khiêng nông cụ lên và nhanh nhẹn rời đi. Nhìn thấu sự lưu loát kia, Tô Mạn cảm thấy hổ thẹn.

Lần này trong lòng Tô Mạn thấy rất khó chịu.

Lúc trước không muốn làm chuyện tốt, nhưng bây giờ cô coi nó như một nghề nghiệp để làm. Đối với một người có định hướng nghề nghiệp như cô mà nói, không làm gì cả là một loại thất bại.

Sau khi nhịn cả buổi chiều, trên đường tan làm, cô nhìn quanh đám đông để tìm kiếm mục tiêu trợ giúp. Ít nhất cũng phải kiếm được bữa tối cho mình.

Đột nhiên, phía trước cách đó không xa, một bà lão tóc hoa râm loạng choạng trên nền đá cuội, nghiêng người rồi ngã xuống.

Người bên cạnh định giúp đỡ nhưng Tô Mạn lập tức hét lên: "Để cho tôi!" Sau đó cô nhanh chân chạy tới và dùng hết sức lực để đỡ bà cụ đứng dậy.

"Đinh, đinh, giúp bà cụ bị ngã một lần, phần thưởng là 5 điểm thánh mẫu, đề nghị có thể đổi lấy một phiếu lương thực, hai mươi xu nhân dân tệ..."

Nghe được âm thanh nhắc nhở trong đầu như ý nguyện, Tô Mạn nở nụ cười trên môi.

Bà cụ được đỡ dậy lúc này còn chưa kịp phản ứng, chờ khi bà ấy tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn người đã đỡ mình, bà ấy thấy Tô Mạn đang nhìn mình với nụ cười trên môi. Trong lòng bà cụ nhất thời trở nên ấm áp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play