Tô Mạn lần lượt phân tích ý kiến của mình cho bí thư Trình hiểu: "Bí thư Trình, trường cấp 3 ở xã của chúng ta năm nay không thể mở cửa nên dẫn đến năm sau sẽ không có học sinh. Ngọn nguồn đều xuất phát từ việc chúng ta không có nguồn học sinh. Cứ thế, theo thời gian, xã Bắc Hà chúng ta sẽ chẳng còn học sinh cấp 3 nữa. Bây giờ ai cũng mù chữ, nhưng nung gạch này kia cũng có số liệu, may thay vẫn còn vài thanh niên trí thức giúp đỡ, nhưng nhỡ mai này nữa thì sao?"
Bí thư Trình sẽ không ở lại xã Bắc Hà bao lâu, với thành tích hiện tại, sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ được thăng chức.
Nhưng với tư cách là một bí thư xã, ông ấy cũng phải có tinh thần trách nhiệm cao. Ông ấy sẽ không phớt lờ sự phát triển trong tương lai của Bắc Hà chỉ với lý do rằng mình không phải là người địa phương.
Ai mà chẳng muốn sau này khi rời đi vẫn được nghe xã viên xã Bắc Hà khen ngợi? 
Cứ nghĩ đến cảnh sau này dù ông ấy có rời đi, thì bọn trẻ học tại trường vẫn biết ngôi trường đó là do mình dựng nên khiến bí thư Trình nôn nao không thôi. 
Trước đây không có tiền, nhưng bây giờ hợp tác xã đã có tiền. Hoàn toàn có thể xây dựng một trường tiểu học.
Không thể để mấy đứa nhỏ mù chữ được. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play