“...”
Theo tiếng động “Thiên Cổ” giả cũng có vết rạn, theo đó mà nứt ra, cuối cùng vỡ tan thành bột mịn ngay trước mắt mọi người, như là một lời giả dối không chịu nổi một cú này.
Vụn gạch ngói trút xuống như mưa rào, Nhiếp Chiêu đối diện với cánh cổng lớn thứ hai đang nổ sập, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, lưng eo thẳng tắp, mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, ngay cả đường cong nơi khóe miệng cũng không có một chút dao động nào.
“Bệ hạ và Trấn Quốc công đều là người có mệnh trời, sao mà ngươi dám…”
“Có cái gì ta không dám chứ?”
Nhiếp Chiêu quay đầu cười nói, nụ cười này vô cùng mạnh mẽ lại xinh đẹp, như ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào lòng: “Cái gọi là Thiên Cổ vốn được thiết lập để hiểu rõ lòng dân, tất nhiên phát ra tiếng vì lê dân bách tính. Nếu như không phát huy được tác dụng, hủy nó đi thì có sao?”
“Hủy chiếc trống này, cũng như dạy cho các ngươi biết rằng, thứ tôn quý từ xưa đến nay không phải là trống, mà là tiếng trống đại diện cho lòng dân. Không phải là người bảo vệ trống, mà là trống bảo vệ người.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT