Nhiếp Chiêu: “Được, ta hiểu rồi.”
Nửa canh giờ sau…
“Cô nương, xin tha mạng, cô nương, xin tha mạng…”
Trong một con hẻm tối tăm không người qua lại, có hai tên làm công bị trói chặt thành một đống như cái bánh bao nhân thịt, quỳ rạp trên mặt đất dập đầu như giã tỏi: “Trên tiểu nhân còn có mẹ già tám mươi tuổi, dưới còn có con nhỏ ba tuổi, ta không biết mình đã làm gì đắc tội cô nương, xin cô nương khoan dung độ lượng, tha cho tiểu nhân một con đường sống!”
“…”
Nhiếp Chiêu lại tiếc nuối thu tay: “Nói đi.”
Miệng của hai người này cũng không kín hơn Thế tử là bao, chỉ cần giở ít công phu thì bọn họ đã nói rõ vị trí của Sơn Thị. Ngay cả phương pháp đi vào cũng được giải thích rõ ràng, hơn nữa, cả hai người đều tranh nhau nói cứ như sợ bản thân nói ít hơn đối phương sẽ bị Nhiếp Chiêu tàn nhẫn dùng một chưởng đánh tan nát thành từng mảnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT