Dương Thiến lắc đầu nói: “Không phải, chắc chắn là Thừa Quang thượng thần cố ý đến để hỏi tội, nhưng ông ta lại ghé thăm Linh Tiêu Cung trước một chuyến, xem ra là muốn tố cáo với Thiên Đế.”
“Ngay lúc này, trước cửa Thái Âm Điện có một ‘vị khách’, tự xưng là…”
…
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Thừa Quang thượng thần dùng đủ mọi thủ đoạn từ cứng rắn đến mềm mỏng, thuyết phục Thiên Đế đi cùng với mình đến trước Thái Âm Điện để hỏi tội.
Thiên Đế vẫn luôn coi Thừa Quang như một con chó mà lợi dụng, chỉ mong ông ta ngoan ngoãn ngậm chặt đĩa bay, nhảy qua vòng lửa nên hắn ta cũng không có ý định lãng phí nhiều thời gian để bồi dưỡng tình cảm với con chó này. Tuy nhiên, con chó này lâu lâu lại “sủa” quá lớn nên thỉnh thoảng cũng phải ném cho nó một hai khúc xương để bịt miệng, tránh gây ra thêm nhiều rắc rối.
Thực ra trong lòng Thiên Đế hiểu rõ hơn ai hết, Nguyễn Khinh La vẫn luôn làm tròn bổn phận của mình, thưởng phạt phân minh. Những vị tiên quan do nàng ấy hạ lệnh bắt giữ, người sau so với người trước đều đáng bị trừng phạt, ai ai cũng đều có tội, Thừa Quang căn bản không có bản lĩnh dùng tay không lật ngược tình thế.
Hắn ta thầm than trong lòng, cảm thấy chuyến đi này của mình chẳng đáng giá chút nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT