“Nguyện vọng của ta là từ nay về sau trong nồi của bọn ta sẽ có thịt để ăn, mùa đông có áo bông để mặc, khi ốm đau có thuốc để uống và có người chăm sóc khi về già. Mong cho những đứa trẻ trong thôn của bọn ta sẽ không bao giờ phải chịu nỗi đau như Tuyết Trần nữa!”
Về sau giọng nói của thiếu nữ nhỏ dần đi, nàng ấy giơ đôi bàn tay đầy vết chai sạn và nứt nẻ của mình lên, có hơi ngượng ngùng mà gãi gãi mặt: “Còn một điều nữa là, cái đó… Nếu thịt được nấu chín trong nồi là thịt ba chỉ thì càng tốt.”
Vừa dứt lời, Khóa Thiên Phạt lập tức tỏa ra ánh sáng rực rỡ, một chiếc mắt xích màu trắng bạc sáng chói xuất hiện từ trong không trung, gắn vào giữa dây xích có sẵn một cách hoàn hảo, giống như vầng trăng non tỏa ra ánh sáng mát lạnh.
Khuôn mặt Chúc U giãn ra, gật đầu nói với thiếu nữ đang há hốc mồm kinh ngạc: “Đa tạ ngươi. Ta thề, ta nhất định sẽ không quên những nguyện vọng của ngươi.”
Nàng ấy xoay người cáo từ, sau khi thong thả đi ra được một đoạn, nàng ấy mới truyền âm cho con chó đen đang nằm trong lòng ngực mình: “Ngươi đã thấy hết rồi chứ? Ta cũng không muốn mạo hiểm nhưng vì để không thất hứa với bọn họ, đây là con đường mà ta phải đi.”
“Hai câu thơ mà ta từng ngâm cho ngươi nghe: “Ninh khả bão hương tử. Hà tằng xuy lạc bắc phong trung*”, ngươi cũng rất thích nó mà đúng không? Năm đó, khi phải đối mặt với ma tai, ngươi sẽ làm người đầu tiên “Bão hương tử”.”
*Đây là hai câu thơ trong bài thơ Họa Cúc – Trịnh Tư Tiếu: Thà chết ôm hương trên cành. Còn hơn thổi bay theo gió bắc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT