Hai người đi loanh quanh và bất ngờ phát hiện có người bán quần áo trong thôn của họ.
Nhưng giá cao gấp đôi so với giá bán của Cung Tiêu Xã.
Chỉ là không yêu cầu tem phiếu.
Chẳng qua trên tay người đàn ông kia không có bao nhiêu quần áo, chắc hẳn để có từng này quần áo, người đó đã tiêu hết tiền trong tay mình.
Nhưng phải nói rằng người này rất thông minh, bán ra với giá cả như vậy. Nếu có thể quen biết một người lái buôn để mua một số phiếu vải bố sắp hết hạn với giá thấp rồi kiếm tiền chênh lệch từ đó thì quả thực kiếm được số tiền không nhỏ.
Thẩm Thính Hồng không cho rằng số quần áo này là thất lạc khỏi thôn, dù sao trong thôn có rất nhiều quần áo. Hơn nữa, cô là người ghi chép mỗi ngày có bao nhiêu quần áo xuất khỏi xưởng, nếu không có cô, Lưu Nguyệt sẽ làm việc này. Tuyệt đối không thể có người trộm quần áo trong thôn bán cho người khác.
Xem một hồi, cô cảm thấy không thú vị lắm, người bán thịt và ngũ cốc không nhiều, những thứ này cũng họ không thiếu, cô liền cảm thấy thiếu phần hứng thú.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT