Thấy vẻ mặt Thẩm Đại Cường như vậy, trong lòng anh không khỏi cảm thấy chua xót.
Suy cho cùng, những người trẻ tuổi như họ tốt hơn nhiều, ít tuổi có thể thoải mái chạy ra Nam vào Bắc. Không giống thế hệ trước, có khi còn chưa được ngồi tàu hỏa bao giờ.
“Ầy, tốt thật đấy, nếu có cơ hội chúng ta có thể đi xem lễ thượng cờ, vậy thì kiếp này cũng đáng giá.” Thẩm Đại Cường nói.
Thẩm Thính Hồng đến sau Thẩm Đại Cường rồi đặt tay lên vai ba mình, “Ba, ba chỉ có mơ ước nhỏ nhoi vậy thôi sao. Sau này, chúng ta không chỉ đi xem bầu trời Thiên An Môn, đi Vạn lý Trường Thành mà còn có thể đi khắp non sông. Đợi con kiếm được nhiều tiền lời thì sau này ba mẹ không phải đụng vào thứ gì cả, ba mẹ chỉ cần đi du lịch tận hưởng thế giới riêng của hai người.”
Mặc dù bây giờ nói điều này chẳng khác gì vẽ chiếc bánh nướng lớn [*] nhưng Thẩm Thính Hồng hiểu rõ, không bao lâu nữa lời cô nói sẽ thành sự thật.
[*] Nghĩa gốc: “Bánh lớn” xuất phát từ thành ngữ “ vẽ bánh để thỏa mãn cơn đói ” . Nghĩa gốc là dùng những chiếc bánh làm bằng bột để giải quyết vấn đề đói khát. Sau này nó được mở rộng thành ẩn dụ những lời hứa hay những lời hứa tưởng chừng như có thể đáp ứng nhu cầu nhưng thực tế không thể thực hiện được điều đó.
Huống chi xem lễ thượng cờ chẳng là việc khó khăn gì. Cô đang muốn chờ kỳ thi đại học khôi phục, đến lúc đó cả nhà họ sẽ chuyển lên Bắc Kinh. Nếu không phải sau này cô có vốn để tạo lập chỗ đứng rộng rãi và minh bạch ở Bắc Kinh, cô sẽ không làm được nhiều việc như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play