“Con thấy ba phải xuống đất làm việc nên chuyện này rất bình thường, chẳng qua sau này ba đã đi làm ở nhà máy rồi, đã có quần áo lao động thì mẹ chuẩn bị cho ba nhiều quần áo thế cũng vô dụng thôi.” Thẩm Thính Hồng dở khóc dở cười.
Đừng nhìn mẹ có vẻ không thích ba, nhưng nếu không phải lo lắng cho quần áo của ba thì mấy ngày nay mẹ đã không vội vàng đi may quần áo cho ba như vậy.
Tấm vải bị lỗi được mua trước đây đã được mẹ dùng để may cho ba hai bộ quần áo. Bây giờ bà lại lấy những bộ quần áo có vẻ tốt hơn để sửa sang lại.
“Mẹ biết rồi, cái loại vải dùng để may đồ lao động dù có bền nhưng mặc vào cực kỳ khó chịu nên tốt nhất là cứ mặc quần áo của mình sau khi tan tầm.” Lưu Nguyệt nói.
Thẩm Thính Hồng cũng cảm thấy hợp lý, sau đó cô lại cẩm bộ quần áo mà Lưu Nguyệt đã may cho Thẩm Đại Cường.
Vốn dĩ vải nhuộm màu có chút không đều, thậm chí có chỗ bị loang lổ, cũng không biết Lưu Nguyệt làm như thế nào mà nhìn nó chẳng giống đồ làm từ miếng vải lỗi chút nào.
Đường may cực kỳ tinh tế, quả nhiên tay nghề của mẹ cô thực sự phi thường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play