“Vị đồng chí này, nhà mọi người làm tốt lắm. Tuy nhiên mọi người cứ yên tâm, lần này vì nhân dân vì quốc gia nên đồng chí Diệp Thận Ngôn mới bị thương, tổ chức của chúng tôi nhất định sẽ không để mọi người thất vọng buồn lòng.”
Một người lãnh đạo giơ ngón tay cái với Lưu Nguyệt.
“Vậy thủ trưởng, phiền ông nói cho nhà chúng tôi xem tình hình của Diệp Thận Ngôn như nào?” Lưu Nguyệt nhíu mày hỏi.
Thật ra bà muốn hỏi xem thằng bé còn chức năng kia hay không. Tuy lời này khó nói nhưng bà nhất định phải hiểu cặn kẽ, nếu ngay cả nối dõi tông đường cũng không được thì cho dù có liều mạng, bà sẽ không bao giờ để cho con gái nhà mình nhảy vào hố lửa này.
Còn nếu bị tàn phế ở các chỗ khác thì không sao, rốt cuộc vào thời điểm chọn Diệp Thận Ngôn làm con rể, bà đã suy xét đến chuyện này.
“Nữ đồng chí cô yên tâm đi, hiện tại chúng tôi đưa đồng chí Diệp Thận Ngôn về đến đây là vì cậu ấy đã thoát khỏi nguy hiểm và đương nhiên không bị tàn tật. Chỉ cần nghỉ dưỡng một thời gian, mà thời gian này kéo dài bao lâu chúng tôi cũng không biết nhưng các bác sĩ đều nói, đồng chí Diệp Thận Ngôn sẽ không gặp vấn đề gì lớn, không đến mức bị tàn tật thì tất cả đều phụ thuộc vào tình hình khôi phục của cậu ấy. Còn việc cậu ấy có thể tiếp tục trở lại quân đội không thì cũng phải phụ thuộc vào tình huống cuối cùng.”
Người lãnh đạo một hơi nói lèo lèo với thái độ vô cùng thành khẩn.
Cuối cùng nhóm người Lưu Nguyệt cũng tin chuyện Diệp Thận Ngôn sẽ không bị tàn tật.
Trong đám đông, ánh mắt của Thẩm Bích Liên loé lên sự thất vọng, vốn đang muốn xem Thẩm Thính Hồng bị chê cười nhưng tại sao Diệp Thận Ngôn lại không bị tàn tật?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play