“Thôi đi, heo con nuôi ngày càng nhiều, nhà này ăn thịt heo đến phát ngán rồi, nếu muốn cho bà đồ ăn ngon thì cứ đưa ít trái cây đến là được rồi.”
Tiêu Kiên Phương đáp.
Chẳng qua, bà lão vẫn thầm cảm thán, khi trước bà chưa từng nghĩ sẽ có ngày bản thân ăn nhiều thịt heo đến mức phát ngán đấy. Mấy tiểu thư, phu nhân trong nhà tư bản khi trước, còn không được như này đâu.
Từ lúc đến Bắc Kinh, bà lão chẳng làm việc gì cả, chỉ ngày ngày chăm cháu, nói là bà lão tới để phụ họ chăm sóc con cái, nhưng thực chất đã có bảo mẫu lo rồi. Bà vốn chẳng cần đụng vào việc gì cả, ngược lại, bà tựa như đến đây để dưỡng già vậy.
Cuộc sống tốt dần lên, bà lão bỗng hơi nhung nhớ những ngày còn ở Tứ Xuyên, thêm cả mấy người chị em già nữa, giờ đã có người ra đi mãi rồi.
Hiện tại, Tiêu Kiến Phương đã hơn 80 tuổi, trong lòng vẫn giữ chút hoài niệm, “Với cả, ở đây cũng không cần bà nữa, bà nghĩ, lúc này phải phiền mấy đứa một chút, chở bà về quê thôi.”
Vừa dứt lời, mọi người lập tức im lặng, Thẩm Thính Hồng mở miệng nói, “Bà ngoại, bọn con không cần bà làm gì cả, bà chỉ cần ở đây, là bọn con đã vui lắm rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT