Những lời này nhất định phải nói ra trước, dùng kiểu mạo hiểm như này nói ra trước còn lại thì giao cho bọn họ tự mình suy xét. Có người không muốn cũng là bình thường, nhưng Thẩm Thính Hồng tin chắc, phần lớn mọi người đều chắc chắn nguyện ý.
Kiểu chế độ này là Thẩm Thính Hồng học tập phương pháp quản lý từ đời sau. Đương nhiên, cô cũng không biết cụ thể chấp hành ra thì sẽ thế nào. Dù sao nhà máy ở Bắc Kinh này không biết lớn hơn nhà máy các thôn khác biết bao nhiêu, quản lý chắc chắn sẽ không giống vậy được.
Chẳng qua dù sau này muốn quản lý thế nào thì việc khẩn cấp nhất chính là dẫn người đi mới đúng.
Thẩm Thính Hồng nói cách thức thanh toán tiền lương như này đúng là chưa có ai từng nghe thấy. Dù sao trước đó nhà máy quốc danh đều là một tháng tổng một lần, thế là các thiếu nam thiếu nữ rối rít bắt đầu bàn tán, có người cảm thấy có thể đi được, dù sao sớm muộn gì cũng là phải phát tiền. Hơn nữa, dù Thẩm Thính Hồng dám không trả tiền lương cho họ thì không phải trong thôn vẫn còn một nhà máy khác sao?
Xưởng này Thẩm Thính Hồng lại có một nửa cổ phần, quay về lấy tiền cũng giống vậy thôi, cảm thấy vẫn được.
Vả lại tiền lương trong thôn là tính theo sản phẩm, thực ra cẩn thận tính toán lại thì những người có thể cầm trên 30 đồng tiền đều là làm việc xuyên ngày xuyên đêm, chứ bình thường một tháng cũng chỉ được hơn 20 đồng.
Đi Bắc Kinh còn có thể kiếm một tháng 40 đồng, tăng thêm trợ cấp đời sống cũng khoảng 45. Một tháng biết tiết kiệm một chút, ăn bảy tám đồng, cũng còn dư một tháng tận 38 đồng đấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT