Nửa tiếng sau, vào lúc mọi người đang nghiêm túc làm việc thì Lưu Lệ đột nhiên hét lên một tiếng:
“Bụng tôi… bụng tôi đau quá!”
Nói xong, cô ấy ngã luôn xuống đất, hai tay ôm bụng liên tục lăn lộn.
Hiện tại Lưu Lệ mới có thai chưa đầy ba tháng, còn đang trong giai đoạn nguy hiểm, vậy nên La Đại Minh mới cảnh báo cô ấy không được ăn bậy ăn bạ.
Các đồng nghiệp xung quanh đều hoảng sợ và không biết nên làm gì.
Tôi cũng giả vờ hoảng sợ giống mọi người, cũng không tiến lên giúp đỡ Lưu Lệ, thậm chí còn không gọi xe cứu thương.
Kiếp trước tuy rằng Lưu Lệ bị sảy thai rất đáng thương, nhưng sau đó tôi vẫn nhớ rõ cô ấy đã hùa theo nhà chồng mà tống tiền tôi, khiến tôi bị La Đại Minh c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p và c.ắ.t cổ.
Coi như là tôi đang trả thù Lưu Lệ đi!
Dù sao thì đứa con của cô ấy cũng không thể giữ được.
Mãi cho đến khi có lãnh đạo nghe thấy tiếng ồn ào nên chạy tới thì mọi người mới nhớ ra phải gọi 120.
Lưu Lệ bị nâng lên cáng, cửa xe cứu thương đóng lại.
Không có người nào trong phòng tôi đi cùng cô ấy cả. Lưu Lệ vừa chuyển công tác đến đây được mấy ngày, mọi người vẫn còn thấy xa lạ với cô ấy.
Chỉ có mấy đồng nghiệp thân quen với Lưu Lệ lên xe đi cùng.
Diệp Hoan càng không thể đi, cô ta đang chột dạ nên chỉ muốn trốn vào một góc, hy vọng đồng nghiệp không nhìn thấy mình.
Nhưng có trốn cũng vô ích. Cho dù Diệp Hoan không đến bệnh viện thì Lưu Lệ vẫn cho rằng Diệp Hoan đã hại cô ấy sảy thai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT