20.

Lưu Lệ vẫn hơi do dự, nhưng Diệp Hoan đã mở điện thoại tìm kiếm video bà bầu uống trà sữa cho cô ấy xem.

Lúc này Lưu Lệ mới yên tâm đáp lại:

“Vậy tôi chỉ uống đúng 1 cốc thôi nhé!”

Vốn dĩ Lưu Lệ đã thèm trà sữa từ lâu rồi, hiện giờ có người cho cô ấy một cơ hội, sao cô ấy có thể bỏ lỡ được.

Sau khi thuyết phục được Lưu Lệ, Diệp Hoan đột nhiên quay đầu lại gọi tôi:

“Lâm Kiều Kiều, dùng điện thoại của chị để đặt đồ đi, điện thoại của em…”

“Alo, cái gì, ừ ừ, tôi tới ngay đây…”

Diệp Hoan mới nói được nửa câu thì nhạc chuông điện thoại của tôi đã vang lên.

Tôi lập tức bắt máy, cầm điện thoại vừa đi vừa nói, hai chân nhanh chóng bước ra khỏi cửa.

Diệp Hoan kinh ngạc nhìn theo bóng dáng của tôi, đầu óc còn chưa kịp phản ứng.

Lúc này, có người đã thúc giục cô ta:

“Mau lên Hoan Hoan, bọn tôi khát lắm rồi, lấy điện thoại của cô đặt đồ luôn đi!”

“Không cần đợi Lâm Kiều Kiều nữa đâu, dù sao thì cô ấy cũng không uống trà sữa.”

“Ừ ừ, nhanh gọi trà sữa đi!”

Diệp Hoan bị giục đến choáng váng, đành phải lấy điện thoại của cô ta đặt trà sữa cho mọi người.

Đợi đến lúc bọn họ uống trà sữa gần xong, tôi cố tình ôm một tập tài liệu trở về văn phòng.

Thật ra cuộc gọi vừa rồi là do tôi nhờ bạn tôi gọi đến.

Vừa nhìn thấy Diệp Hoan thuyết phục Lưu Lệ là tôi đã bảo bạn tôi canh thời gian rồi gọi cho tôi, để tôi có cớ mà ra ngoài.

Thấy cốc trà sữa của bọn họ sắp cạn đến đáy, tôi nhìn thoáng qua chỗ Lưu Lệ.

Lưu Lệ hơi mất tập trung nhìn màn hình máy tính, trên trán đổ mồ hôi nhễ nhại.

Một tay cô ấy che bụng, vẻ mặt tái nhợt thở gấp.

Một cảm giác quen thuộc lướt qua tâm trí tôi, kiếp trước Lưu Lệ cũng có biểu hiện thế này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play