Lịch trình công tác sau này của Giang Vọng đều do trợ lý phụ trách, vì thế trong di động của anh toàn là ghi chép được lưu lại khi đi tìm Thời Niệm Niệm.
Bọn họ ngầm tuân thủ giao hẹn trước khi chưa thể trở về thì không liên lạc, cũng không gặp mặt, là vì ‘trữ đông’ tình cảm, đặt ở một nơi tương đối an toàn, nhưng Giang Vọng thật sự có chút không chịu được.
Lần đầu tiên đi là không lâu sau khi giành được tấm huy chương vàng đầu tiên, Giang Vọng gửi tấm huy chương vàng đi, trái tim run rẩy tựa như cũng bị cất vào trong cái hộp giấy kia luôn vậy, anh thơ thẩn hai ngày, rồi không nhịn nổi, lần đầu tiên mua vé máy bay tới thành phố của Thời Niệm Niệm.
Mặc dù trong lòng anh biết rõ rằng trong hoàn cảnh này, cho dù có gặp mặt thì cũng là đang tự tra tấn chính mình.
Thời Niệm Niệm hỏi: “Vậy anh có nhìn thấy em không?”
Giang Vọng ngước mắt lên, nhếch môi: “Không.”
Lúc ấy cô ở trong một nhà trọ thuộc tiểu khu, Giang Vọng canh ở nơi đó cả đêm, có rất nhiều người Châu Á, anh đều nhìn kĩ những người tóc đen từng đi ra, không nhìn thấy Thời Niệm Niệm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play