“Thụ tinh sống lâu nhất mà ta gặp được trong cuộc đời này sống tới 3500 tuổi.” Đợi đám Tiểu Xuân đi rồi lão lang yêu mới lấy cái tẩu thuốc của mình ra và thong thả ung dung đốt lửa. Ông ấy vừa híp mắt hút thuốc vừa nói chuyện phiếm với Khang Kiều, “Dù sao thì cũng chẳng có ai chịu được sự mài mòn của thời gian.”
Ông ấy phun ra một hơi khói, “Đặc biệt là những thụ yêu đã trải qua tai ương và kích hoạt năng lực tự bảo vệ. Bọn họ càng dễ đi tới con đường tuyệt vọng và kết liễu cuộc đời mình hơn những thụ yêu chưa từng rời khỏi núi sâu.”
Khang Kiều nhìn làn khói thì nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”
Ông lão hừ một tiếng, “Trọng Lâu à…”
Khang Kiều: “Cháu là Khang Kiều.”
Ông lão vẫn mắt điếc tai ngơ mà ung dung nói tiếp: “Lang tộc là động vật quần cư nên cháu không hiểu đâu. Vạn vật sinh linh một khi đã tu thành thân thể con người thì bản tính là hướng tới nơi náo nhiệt. Nếu chưa từng thấy cảnh thế gian phồn hoa thì không nói làm gì, nhưng một khi đã hưởng mùi vị hồng trần thì việc trở về núi hoang không dễ dàng như người ta tưởng…… Nào có ai biết lần tiếp theo được nếm mùi vị ấy là lúc nào. Cảnh cô đơn vô vọng trong núi sâu rừng già ấy không phải ai cũng chịu nổi. Càng chìm đắm trong rực rỡ của nhân sinh thì càng thống khổ tuyệt vọng.”
Lang yêu trẻ tuổi bên cạnh như nghĩ gì đó mà thu lại ánh mắt giống như đang nghiền ngẫm điều gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT