“Nói tới cô vợ dịu dàng hiền thục kia sau khi qua cửa luôn săn sóc, lại đảm đang hiều huệ, thuật pháp thì cao siêu nên giúp tướng công kiếm được không ít tiền tài. Năm ấy vừa lúc tới kỳ thi mùa thu, Li Tiên thu thập vàng bạc, trang sức rồi làm đồ ăn và uống rượu nhạt tiễn biệt trượng phu đi thi……”
Kẻ đang ngồi trong quán trà kể chuyện là một tú tài tuổi đã trung niên. Ông ta không có tật xấu gì, chẳng qua hay thích đập bàn.
“Bang”, Tiểu Xuân bị một tiếng đập bàn của ông ta dọa nhảy dựng, tí thì hóc hạt dưa.
Nơi này là trà lâu nổi danh nhất Biện Kinh, khắp nơi đều kín chỗ. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Người kể chuyện đang kể về một con miêu yêu như hoa như ngọc vì tò mò với phàm trần mà rời khỏi nơi tu luyện. Trong một lần tham gia lễ thả đèn lồng tiết nguyên tiêu nàng ta gặp một thư sinh nhà nghèo và trúng tiếng sét ái tình.
“Hóa ra bọn họ gọi núi hoang là ‘tiên sơn’, gọi yêu tinh là ‘tiên nhân’ à?”
Vậy chẳng phải nàng cũng là thụ tiên sao?
Nghe vậy thế là nàng đột nhiên cảm thấy cả người mình tiên khí vèo vèo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT