Phương Lê khẽ nheo mắt lại.
Là một tù nhân ăn nhờ ở đậu, vậy mà lại dám nói ra những lời khiêu khích như thế... Quả thật là không có chút tự giác nào của kẻ là cá trên thớt.
Chẳng lẽ hắn ta thật sự cho rằng, bản thân mình sẽ không bị chọc giận, sẽ không làm gì hắn sao?
Phương Lê bỗng quay đầu, môi gần như chạm vào vành tai Tạ Hoài, bật ra tiếng cười khẽ trêu chọc: "Sao thế? Ngọc Nghi Quân đây là đang mong đợi bản tôn làm chút gì sao? Chẳng lẽ là cuối cùng cũng phát hiện ra, làm người của bản tôn cũng không tệ lắm?"
Môi của nam tử dường như ngay cả nhiệt độ cũng lạnh lẽo, nhưng duy chỉ có hơi thở phả ra lại mang theo độ ấm nóng bỏng, nhẹ nhàng lướt qua vành tai của y, tiếng cười ái muội lại mờ ám, tựa như lời thì thầm bên tai của tình nhân, ngược lại giống như thật sự có tình ý dạt dào... đến nỗi, Tạ Hoài ngẩn người ra một lúc.
Mà chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Phương Lê đã đẩy hắn vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Hắn nhìn Tạ Hoài chằm chằm, ngữ điệu chậm rãi nói: "Ngươi, thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?"
Cho! Ngươi! Cơ! Hội! Hối! Hận!
Nghĩ! Kỹ! Rồi! Hẵng! Nói!

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play