Mùa đông lạnh giá bao trùm dãy núi Lộc Linh trong lớp tuyết trắng, sắc trắng trải dài bất tận đến cuối chân trời như muốn hòa làm một với cả bầu trời.
Dưới chân núi, lác đác vài hộ nông dân. Trời còn chưa sáng, nhà nhà đã quét dọn sạch sẽ, dân làng cũng thay quần áo chỉnh tề, tụ tập tại khoảng đất trống dưới chân núi, chuẩn bị nghênh đón các vị tiên nhân từ núi Lộc Linh xuống.
Hàng năm, vào tiết đại hàn, các vị tiên nhân đều xuống núi làm lễ tế, giúp họ thiết lập trận pháp chống rét, còn phân phát cho họ một ít lương thực để qua mùa đông.
Mùa đông ở đây vốn dĩ kéo dài, nhờ có sự che chở của các vị tiên nhân nên mới không đến nỗi quá khó khăn, vì vậy dân làng đều hết lòng kính trọng và biết ơn các vị tiên nhân trên núi.
Họ thành kính chờ đợi... nhưng cho đến khi mặt trời gần lặn xuống rồi, vẫn không thấy vị tiên nhân nào xuất hiện.
Một bé gái khoảng bảy, tám tuổi mặc áo bông hoa, chờ từ sáng đến giờ, hai má đã đỏ ửng lên vì lạnh. Cô bé vừa lạnh vừa đói, không nhịn được nữa bèn khẽ kéo tay áo người phụ nữ bên cạnh, nũng nịu nói: "Mẹ ơi, có khi nào năm nay các vị tiên nhân không đến không? Chúng ta về nhà đi thôi, ở đây lạnh quá."
Trẻ con nói năng không kiêng dè!
Ánh mắt người phụ nữ lộ rõ vẻ lo lắng, nàng ta lắc đầu nhẹ nhàng quát: "Đừng nói bậy, các vị tiên nhân nhất định sẽ đến."
Mặc dù cuộc trò chuyện này được giữ giọng rất thấp, không lan truyền ra, nhưng sự nghi ngờ và bất an tương tự đã lan rộng trong dân làng.
Họ sinh sống ở đây từ đời này sang đời khác, các vị tiên nhân hàng năm đều đến, năm nay tại sao lại không đến? Chẳng lẽ là không còn che chở cho họ nữa sao?
Có người dè dặt ngẩng đầu lên, nhìn về phía đỉnh núi cao chót vót ở giữa dãy núi.
Hay là... các vị tiên nhân đã gặp chuyện gì bất trắc?
………………
Giữa những ngọn núi bao quanh, đỉnh Linh Vận như một thanh kiếm tuyết sắc bén đâm thẳng lên trời, chia dãy núi Lộc Linh thành hai nửa.
Do địa thế cực cao, từ lưng chừng núi trở lên quanh năm tuyết phủ trắng xóa. Ở độ cao mà người phàm không thể với tới, giữa những cây bạc, hoa băng và sương tiên mờ ảo, dường như có mái hiên bằng lưu ly ẩn hiện.
Vân Gian Khuyết, tiên môn lâu đời nhất trong lịch sử Linh Tiên giới, tọa lạc trên đỉnh Linh Vận này. Trên khoảng đất rộng ở lưng chừng núi, chín cây cột ngọc cao vút sừng sững phản chiếu mặt đất nhẵn nhụi như ngọc bích, uy nghiêm và xinh đẹp.
Chỉ là lúc này... nơi vốn nên là tiên cảnh thoát tục, lại tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Mặt đất trắng như ngọc đầy vết máu loang lổ, cùng với những mảnh vỡ của tường đổ và kiếm gãy, rõ ràng là đã trải qua một trận chiến vô cùng thảm khốc. Ngay cả trên tấm bia đá cao hàng chục trượng của tông môn cũng có máu bắn tung tóe, đông cứng thành những đốm đỏ sẫm...
Vô số ma tu bao vây toàn bộ đỉnh Linh Vận, kín như bưng.
Đám ma tu có hình dạng kỳ quái, trang phục khác nhau, có kẻ hình dạng như bộ xương, ma khí âm u, có kẻ mặc áo choàng đen, hai mắt đỏ ngầu, có kẻ ăn mặc lộng lẫy với dung mạo quyến rũ, cũng có kẻ để ngực trần, lưng trần, sát khí đằng đằng... Nam có, nữ có, già có, trẻ có, vô số tiếng ồn ào, cười đùa hòa lẫn vào nhau, như một bữa tiệc quần ma kỳ dị.
Nhưng hàng vạn ma tu nhuốm máu tiên môn, không phải là thứ đáng chú ý nhất.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Một tòa tháp đen kỳ dị, âm u sừng sững giữa đám ma tu. Tòa tháp cao chín mươi chín tầng, hình nón màu đen, chất liệu như kim loại, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Mỗi góc mái nhô ra đều như ác quỷ dữ tợn, há miệng nhe nanh như muốn ăn thịt người.
Ngay cả những ma tu hung ác và tàn nhẫn nhất cũng vô thức tránh xa tòa tháp đen. Trong phạm vi hàng chục trượng, không có ma tu nào dám đến gần, tất cả đều cẩn thận tránh né, thậm chí không dám phát ra tiếng động, như thể bên trong có thứ gì đó rất đáng sợ...
Vì vậy, nơi tòa tháp đen tọa lạc, không một hạt bụi, lại trở thành vùng đất duy nhất còn sạch sẽ ở đây.
"Ầm" một tiếng.
Ngón tay Phương Lê hơi cong lại, đầu ngón tay còn lưu lại cảm giác lạnh lẽo, dường như trong lúc nửa tỉnh nửa mê, y đã vô tình làm đổ thứ gì đó.
Ngay sau đó, y sững sờ, cố gắng mở mắt ra.
Y chậm rãi quay đầu lại, đập vào mắt là mặt đất trải thảm dày màu xám, chiếc cốc rượu bằng vàng ròng được chạm khắc hoa văn và khảm ngọc bích rơi xuống đất, rượu trong vắt từ từ thấm vào thảm...
Y tùy ý đặt tay trên mép giường mềm, bên cạnh có một chiếc bàn thấp bằng gỗ mun tinh xảo, nếu y đoán không nhầm thì hẳn là y vừa làm đổ chiếc cốc rượu trên chiếc bàn.
Nhưng cảnh tượng này thực sự quá kỳ lạ, đến nỗi Phương Lê nhất thời không chắc chắn...
Y giơ tay lên, cúi đầu nhìn.
Đây là một bàn tay trắng trẻo, thon dài, các khớp xương ngón tay gầy guộc nhô lên, móng tay hơi dài, có vẻ như đã lâu không được cắt tỉa, gốc móng tay có màu xanh xám, bàn tay rất đẹp, nhưng dường như đang bị bệnh nặng, quan trọng nhất là... đây không phải tay của y.
Phương Lê cụp mắt xuống.
Chờ khoảng mười giây, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói.
[Anh tỉnh rồi.]
Phương Lê khựng lại, thử hỏi: "Hệ thống?"
[Hệ thống đang chuẩn bị tự giới thiệu:...]
Phương Lê nói với giọng điệu ôn hòa: "Có thể giải thích cho tôi một chút xem bây giờ là tình huống gì không?"
[Hệ thống: Hình như anh không hề ngạc nhiên.]
Phương Lê lắc đầu: "Tôi chỉ thử xem sao, cậu thực sự tồn tại khiến tôi rất ngạc nhiên đấy."
[Hệ thống:...] Không cảm nhận được.
Phương Lê thử duỗi người, cảm nhận cơ thể xa lạ cứng đờ, y chậm rãi chống tay ngồi dậy, ánh mắt dừng lại trong căn phòng màu đen lạnh lẽo này.
Một người vốn đã chết lại xuất hiện ở một nơi xa lạ, sở hữu một thân thể xa lạ, nếu không phải đang trong ảo giác nào đó... Theo cách nói phổ biến hiện nay, vậy là y đã xuyên không rồi.
Mặc dù y không phải là một thiếu niên nghiện internet mê tiểu thuyết, nhưng y có một cô em gái rất thích đọc các loại tiểu thuyết mạng, vì vậy y cũng biết sơ qua về một số bối cảnh phổ biến. Nghe nói nhân vật chính thường có hệ thống hoặc các loại hack khác, vì vậy y liền thử gọi bừa, nếu thật sự có hệ thống thì sẽ tiết kiệm cho y rất nhiều việc.
Y vốn là người thích ứng nhanh trong mọi hoàn cảnh, khả năng tiếp nhận cũng rất mạnh.
Hệ thống thấy ký chủ đã lộ ra vẻ rửa tai lắng nghe, nó im lặng một lúc, nuốt xuống lời giải thích tình hình đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu thành thật trả lời câu hỏi.
[Hệ thống: Thế giới này là thế giới được tạo ra từ một cuốn tiểu thuyết, bởi vì một nhân vật quan trọng của thế giới này đã chết bất ngờ, bây giờ cần cậu tiếp tục đóng vai nhân vật này, cậu phải đi theo cốt truyện chính cho đến khi kết thúc, thế giới này có thể tự vận hành mới thôi.]
Phương Lê gật đầu, hóa ra là xuyên sách, y nói: "Không hứng thú."
[Giọng hệ thống vô cảm:... Cậu có thể từ chối, nhưng cậu đã chết rồi, nếu từ chối thì sẽ trở về với cái chết.]
Phương Lê cười nhẹ: "Chẳng lẽ cậu không biết tôi tự sát à?”
[Hệ thống:... ] Chuyện này làm sao tôi biết được?!
Hệ thống bị nghẹn họng, không nói nên lời một lúc lâu.
"Như vậy đi." Phương Lê dừng lại một chút, hiểu chuyện nói: "Cậu hãy nói cho tôi biết đây là một thế giới như thế nào, tôi sẽ suy nghĩ lại, có nên nhận nhiệm vụ này hay không."
Hệ thống còn chưa nghĩ ra cách thuyết phục ký chủ, thấy giọng điệu của ký chủ đã có phần dịu đi, bèn vội vàng truyền tải cốt truyện cho ký chủ, hy vọng ký chủ có thể thay đổi ý định!
Phương Lê chỉ chớp mắt một cái, một bộ cốt truyện đã hiện lên trong đầu, giống như chính mình đã từng xem qua vậy.
Một lát sau, y lộ ra vẻ mặt im lặng xen lẫn chút phức tạp.
Loại tiểu thuyết cẩu huyết, sến súa, Jack Sue, văn học toilet này, Phương Lê thật sự là mới đọc lần đầu.
Thế giới này có tên là Linh Tiên giới, nam chính thụ tên là Tạ Hoài.
Là đứa con của trời, người được mệnh trời lựa chọn, Tạ Hoài là một người xứng đáng vạn người mê, cho dù là phe chính diện hay phe phản diện, nam hay nữ cũng đều yêu hắn. Hễ là nhân vật có tên có họ, có sức hút, nếu không phải đang thích Tạ Hoài thì cũng đang trên đường thích Tạ Hoài.
Ma Tôn Yếm Tuy là phản diện lớn nhất của cuốn sách, tự nhiên cũng không thể thoát khỏi, hắn cưỡng đoạt Tạ Hoài mang về. Ban đầu tuy không phải thật lòng, nhưng sau mấy chục vạn chữ dây dưa tình ái, trước động thân sau động tâm, cuối cùng bị sự hoàn mỹ bất khuất của Tạ Hoài khuất phục, yêu Tạ Hoài say đắm, hắn nói gì nghe nấy, muốn gì cho nấy, hận không thể móc cả trái tim ra.
Nhưng Tạ Hoài lạnh lùng vô tình, không yêu ai, chỉ một lòng trừ ma vệ đạo... Sau khi trải qua vô số gian nan, tự tay giết chết Ma Tôn, dẹp yên ma họa, cuối cùng trở thành người đứng đầu Linh Tiên giới.
Dù những người ngưỡng mộ hắn có dâng hiến thế nào, nhưng cho đến khi tiểu thuyết kết thúc, Tạ Hoài cũng không chấp nhận bất kỳ ai.
Người duy nhất được nếm mùi thịt là Ma Tôn, còn bị hắn một kiếm đâm xuyên tim.
Phương Lê nghi ngờ Tạ Hoài là trai thẳng, xem lại cốt truyện xong, y không kìm được mà thở dài.
Tác giả không tiếc lời miêu tả Tạ Hoài bằng những từ ngữ tốt đẹp, lạnh lùng thanh cao lại cô độc, kiên cường,... Hắn một lòng hướng đạo, bênh vực chính nghĩa, ý chí cứng rắn, không chịu khuất phục, là thiên tài số một Linh Tiên giới hiện nay, cả đời vốn nên rực rỡ như sao, được mọi người ngưỡng mộ yêu mến...
Nhưng một tồn tại hoàn mỹ như vậy, lại bị Ma Tôn bắt đi trăm phương ngàn kế hành hạ, muốn bẻ gãy cốt khí của hắn, khiến hắn rơi vào bụi trần lầy lội.
Bộ tiểu thuyết này tuy dài dòng lê thê mấy chục vạn chữ, nhưng cốt truyện hữu dụng thực sự không nhiều, phần lớn là cảnh giường chiếu muôn hình muôn vẻ của Ma Tôn và Tạ Hoài, miêu tả cách cưỡng bức, hành hạ con cưng của trời một cách khiêu gợi, kích thích, sống động như thật, khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Nếu Phương Lê đã đọc đủ nhiều tiểu thuyết, y sẽ biết, trong một bộ truyện R không logic, điều này thực sự chẳng có gì lạ.
Ma Tôn chính là tổng tài bá đạo phiên bản tu tiên cổ đại, nhưng Tạ Hoài lại không phải là nhân vật chính bị ép buộc thông thường.
Đối mặt với nỗi đau khổ, hắn sẽ không khóc lóc, không van xin, đối mặt với tình cảm của người khác, hắn sẽ không cười, không chấp nhận.
Điều duy nhất hắn kiên trì trong lòng chính là trừ ma vệ đạo.
Đạo tâm của hắn kiên định không thể lay chuyển.
Không có bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì có thể làm hắn dao động dù chỉ một chút.
Cuối cùng là Tạ Hoài tự tay giết chết Ma Tôn, Ma Tôn vừa chết, núi Phù Khâu không còn chủ nhân, dưới sự tấn công của vạn Tiên Minh, nhanh chóng tử thương vô số. Những ma tu còn lại kẻ thì chạy trốn, người thì quy thuận, Linh Tiên giới lại trở về yên bình.
Cái kết này xem ra cũng coi như thoải mái.
Không vì HE mà ép buộc Tạ Hoài khuất phục Ma Tôn.
Có lẽ tác giả có sở thích đặc biệt, thích phá hủy những thứ tốt đẹp cho người khác xem, nhưng có một điều từ đầu đến cuối vẫn kiên trì, đó là nhân vật Tạ Hoài chưa từng sụp đổ, Tạ Hoài không yêu Ma Tôn mới là Tạ Hoài chân chính.
Hắn chính là một người tính tình lạnh lùng, ý chí kiên định, không bao giờ vướng bận tình cảm.
Thậm chí dưới sự hành hạ như vậy, hắn không hề khuất phục chút nào, vẫn có thể giữ vững bản tâm, trong lòng Phương Lê có chút kính nể.
Dù thế nào đi nữa, cốt truyện này xem qua là được rồi, để mình lên thì nhất định không thể.
Bây giờ y không phải ai khác mà chính là tên phản diện lớn kia, dùng đủ mọi cách để hành hạ, cưỡng bức Tạ Hoài, cuối cùng chết không toàn thây, ngay cả tro cốt cũng bị tiêu hủy, loại nhân vật này thực sự không thấy có điểm gì hấp dẫn.
Phương Lê bình tĩnh nói: "Tôi xem xong rồi, các cậu vẫn nên tìm người khác đi."
Hệ thống đã sớm đoán được Phương Lê có thể sẽ không đồng ý, lần này lời đã chuẩn bị sẵn cuối cùng cũng có đất dụng võ.
[Hệ thống: Chỉ cần anh hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi, đi hết cốt truyện, tôi có thể giúp anh tìm một thân thể mới trong thế giới này, anh có thể tiếp tục sống ở thế giới này với tư cách là một người tự do.]
Phương Lê ngẩng đầu cười, bộ dạng bỏ mặc sống chết, thong thả nói: "Cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ là không diễn được thôi."
[Hệ thống:... ]
[Hệ thống im lặng hồi lâu, khó khăn thỏa hiệp:... Cũng không nhất định phải hoàn toàn giống hệt cốt truyện, chỉ cần sai lệch không nhiều, có thể thuận lợi đi đến kết cục là được rồi, chỉ cần kiên trì đến kết thúc cốt truyện trong sách thì anh có thể sống ở thế giới này, cũng không cần diễn xuất quá cao siêu gì đâu, đây thực sự là một vụ giao dịch rất có lời...]
Phương Lê tò mò hỏi: "Trông tôi thật sự giống người muốn sống à?"
Hệ thống nghẹn lời, hiếm khi nó gặp phải ký chủ khó chơi như vậy. Thông thường chỉ cần hứa hẹn một cơ hội sống lại thì hầu hết các ký chủ đều sẽ đồng ý, chưa kể đến việc nó còn đưa ra những ưu đãi như vậy, nhưng ngay cả như thế rồi mà ký chủ vẫn không hề lay động... hoàn toàn không có ý chí sinh tồn.
Thành thật mà nói, hệ thống muốn đổi ký chủ.
Nhưng ký chủ không phải muốn đổi là đổi được, dù sao tìm được một người vừa mới chết, linh hồn lại phù hợp với vai diễn này, thực sự là một chuyện rất khó.
[Hệ thống có chút tự sa ngã: Nhưng nếu anh không làm nhiệm vụ này, những tình tiết tiếp theo sẽ không xảy ra...]
Phương Lê khẽ mỉm cười: "Như vậy không tốt à?"
Những tình tiết như vậy, xem như tiểu thuyết thì cũng thôi, nếu là người sống sờ sờ, thà rằng đừng xảy ra thì hơn.
[Hệ thống thẫn thờ nói: Nhưng bây giờ vẫn là lúc cốt truyện mới bắt đầu, thế giới này mới hình thành chưa được bao lâu, nền móng không vững, nếu những tình tiết tiếp theo không xảy ra thì mọi thứ sẽ hỗn loạn vô cùng. Không thể vận hành bình thường, thế giới này sẽ sớm sụp đổ, tất cả đều trở về hư vô...]
Phương Lê khựng lại, mí mắt hơi rũ xuống, bỗng nhiên lên tiếng: "Tuy nhiên, cũng không phải là hoàn toàn không được."
[Hệ thống:...?]
Phương Lê thản nhiên nói: "Nhưng tôi không đảm bảo nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Nếu ngay từ đầu Phương Lê nói như vậy, hệ thống chắc chắn sẽ không đồng ý, nhất định phải nói rõ ràng. Nhưng bây giờ nó như chết đuối vớ được cọc, mừng rỡ như điên, không dám bàn điều kiện với Phương Lê nữa, sợ y không vui sẽ bỏ việc.
[Hệ thống: Được được được!] Thích làm gì thì làm, cùng lắm thì mọi người cùng nhau hủy diệt!
Ồ, hệ thống phát hiện ra rằng chỉ cần buông bỏ sống chết thì phiền não bỗng nhiên biến mất, nó bị Phương Lê lây nhiễm nhanh như vậy à... chỉ có một điều, hệ thống không hiểu.
[Hệ thống: Tại sao đột nhiên anh lại thay đổi ý định?]
Phương Lê cầm lấy bình rượu bằng vàng ròng trên bàn thấp, nhẹ nhàng vuốt ve thân bình, những hình khắc trên thân bình rất sống động, cầm vào nặng trịch, cảm giác mát lạnh thấm vào lòng bàn tay. Y bước trên tấm thảm dày mềm mại, lắng tai nghe, mơ hồ còn nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài...
Một thế giới khá chân thực, cứ như vậy biến mất, hơi đáng tiếc.
"Tôi chỉ đột nhiên cảm thấy, thử cũng được, dù sao tôi cũng không phải là người chịu thiệt..." Phương Lê khẽ mỉm cười.
[Hệ thống thấy hơi nghi ngờ: Thật vậy à?]
"Nếu không thì sao? Chẳng lẽ..." Phương Lê nhướng mày, kéo dài giọng điệu: "Cậu thật sự cho rằng tôi tự sát, sống chán rồi?"
[Hệ thống:...]
Không phải anh nói hả?!
Hệ thống nhìn bộ dạng thờ ơ của ký chủ... Nó vẫn thà tin rằng ký chủ nhất thời nổi hứng, dù sao ký chủ cũng đã nói, y không đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Dù sao đi nữa, ký chủ sẵn sàng thử là một khởi đầu tốt! Hệ thống hơi cảm động.
Phương Lê thản nhiên nói: "Nhưng có một điều kiện, tôi muốn ký ức của Yếm Tuy."
Hệ thống lập tức do dự.
[Hệ thống: Anh đã có cốt truyện gốc rồi, biết trước quá khứ và tương lai, đây chính là góc nhìn của thượng đế! Còn cần ký ức của đối phương à?]
"Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi không có ký ức, có thể đảm nhiệm một vai diễn như vậy?" Phương Lê nói: "Nếu như thế thì cậu thật sự đã đánh giá tôi cao quá rồi."
[Hệ thống vội vàng nói: Nếu anh xác định yêu cầu, tôi có thể cho anh ký ức.] Điều nó không nói là... Đối với người tâm trí không kiên định, việc tiếp nhận ký ức của chủ nhân cũ rất có thể sẽ tạo ra xung đột với ký ức của chính mình, thậm chí có thể dẫn đến rối loạn nhận thức, nhưng đây chỉ là một khả năng nhất định mà thôi, cũng có thể không phát sinh ra bất kỳ ảnh hưởng nào.
Ký chủ khó khăn lắm mới đồng ý, hệ thống không muốn có bất kỳ biến cố nào nên đành chột dạ giấu đi lời nhắc nhở rủi ro này.
Phương Lê nói: "Tôi xác định."
[Hệ thống: Được rồi.]
Theo lời nói của hệ thống vừa dứt, Phương Lê chỉ cảm thấy trong đầu đau nhói, sau đó trước mắt trắng xóa, tầm nhìn của y trở nên trống rỗng... Mãi một lúc sau, đôi mắt mới lấy lại tiêu cự, mọi thứ dường như không có gì thay đổi, nhưng trong đầu lại có thêm rất nhiều thứ.
Những ký ức này không phải là bị nhồi nhét vào đầu y, mà giống như dữ liệu được lưu trữ trong não y... Chỉ cần y nghĩ đến thì sẽ đọc được ký ức mà y cần, giống như ký ức của chính y vậy.
Khá tiện lợi, hơn nữa... tốt hơn nhiều so với dự đoán của y.
Ma Tôn Yếm Tuy là một người bí ẩn và mạnh mẽ, không ai biết được quá khứ của hắn. Năm năm trước, hắn xuất hiện như một ngôi sao ma quái, khuấy động cả Linh Tiên giới trong biển máu... Một kẻ phản diện máu lạnh như vậy, ký ức của hắn chắc chắn không tầm thường, thậm chí còn mang tính xâm lược cực kỳ…
Nếu Yếm Tuy là một lão yêu quái đã sống hàng trăm năm thì ký ức của bản thân Phương Lê chỉ như hạt cát giữa sa mạc khi so với ký ức của hắn, thậm chí dòng ký ức này rất có thể sẽ bị nhấn chìm ngay lập tức, khiến y lạc mất bản thân, biến thành một Ma Tôn mang theo ký ức của Phương Lê.
Phương Lê biết điều này, y cho rằng hệ thống cũng biết, nhưng nó lo lắng y sẽ thay đổi ý định nên cố tình che giấu.
Tuy nhiên, điều này không thể thay đổi được quyết định của Phương Lê. Y đã làm một việc gì đó thì sẽ không bao giờ thiếu sự chuẩn bị, mọi việc đều tồn tại rủi ro và cơ hội... Mặc dù nguyên tác chỉ tập trung vào những cảnh giường chiếu của Yếm Tuy và Tạ Hoài, nhưng chỉ qua vài lời miêu tả thôi cũng biết đây là một thế giới võ thuật cấp cao vô cùng nguy hiểm, nếu không có ký ức của Ma Tôn Yếm Tuy thì y khó mà hành động ở nơi này, thậm chí khó bề sống sót để bước ra khỏi cánh cửa này.
Nếu cứ lo trước lo sau thì sẽ chẳng làm được gì... Hơn nữa, nếu ngay cả trái tim mình cũng không thể giữ vững, chi bằng từ bỏ nhiệm vụ ngay bây giờ.
May mắn thay, ký ức của Yếm Tuy không dài, chỉ có hai mươi mấy năm tương đương với tuổi của Phương Lê mà thôi. Hơn nữa, những ký ức này không phải là bị nhồi nhét vào cùng một lúc, mà được lưu trữ trong đầu, có thể lấy ra sử dụng bất cứ lúc nào. Chỉ cần y chú ý một chút khi sử dụng, không để bản thân chìm đắm trong quá khứ của Yếm Tuy, thì sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến bản thân.
Hoàn toàn nằm trong phạm vi kiểm soát.
[Hệ thống thăm dò hỏi: Ký chủ?]
Phương Lê mỉm cười: "Cậu muốn nói gì?"
Hệ thống cẩn thận quan sát ký chủ, phát hiện không có bất kỳ thay đổi nào so với trước đó, cũng không có dấu hiệu nhập ma, nó lập tức yên tâm, cảm giác tội lỗi trong lòng cũng giảm bớt. Có vẻ như những ký ức này không ảnh hưởng đến ký chủ, là nó đã lo lắng quá mức rồi.
[Hệ thống nhắc nhở: Anh nên chuẩn bị ra ngoài gặp Tạ Hoài.]
Phương Lê kết hợp ký ức và cốt truyện, suy nghĩ một chút, nhanh chóng hiểu rõ tình hình.
Trận chiến này, Vân Gian Khuyết liều mạng chiến đấu nhưng vẫn liên tục gặp phải thất bại. Để tránh thương vong nhiều hơn, họ buộc phải mở ra trận pháp hộ tông, tất cả đệ tử đều rút lui vào trong trận...
Ma Tôn Yếm Tuy dẫn theo đám ma quỷ bao vây Vân Gian Khuyết, tuyên bố nếu họ chịu giao Ngọc Nghi Quân Tạ Hoài cho hắn làm nam sủng thì hắn không ngại tha cho Vân Gian Khuyết một con đường sống.
Những ngày này, đám ma tu cũng không nghỉ ngơi, chúng chia thành từng nhóm thay phiên nhau tấn công trận pháp hộ tông. Theo cốt truyện, Tạ Hoài sẽ xuất hiện khi Vân Gian Khuyết bị bao vây suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày, sắp không thể trụ vững.
Hôm nay, chính là ngày thứ bốn mươi chín.
Thực ra, không phải Vân Gian Khuyết yếu, là một trong năm tiên môn lớn nhất Linh Tiên giới, truyền thừa vạn năm không dứt, thực lực của Vân Gian Khuyết rất mạnh. Nhưng dù mạnh đến đâu, rốt cuộc cũng chỉ là một môn phái, không thể chống lại hàng trăm ma môn, hàng vạn ma tu.
Một cây làm chẳng nên non... nếu tiên môn cũng có thể đoàn kết như vậy, cùng nhau chống lại ma quỷ, thì sao lại rơi vào tình cảnh này?
Đáng tiếc, người không sợ chết vẫn còn rất ít.
Suốt bốn mươi chín ngày, không có một tông môn nào đến trợ giúp, để mặc Vân Gian Khuyết một mình đối mặt với nguy cơ diệt môn.
Lòng người bạc bẽo, cùng lắm chỉ đến thế.
Phương Lê khẽ cười nhạo, y đứng dậy ra khỏi giường, áo choàng gấm đen thêu hoa văn kéo lê trên mặt đất.
Hệ thống nhìn Phương Lê, hôm nay chính là lần đầu tiên Phương Lê và nam chính thụ Tạ Hoài gặp mặt.
Ngay lúc này, Phương Lê vươn tay ra, chiếc cốc rượu rơi trên mặt đất bay trở lại tay y, sau đó y lại ngồi xuống một cách nhàn nhã.
[Hệ thống: ???] Ký chủ không đi gặp Tạ Hoài à?
"Nếu Tạ Hoài ra ngoài, tự nhiên sẽ có thuộc hạ đến báo, nào có đạo lý bản tôn đích thân ra ngoài chờ đợi." Phương Lê lười biếng, khẽ cười một tiếng, nói với ý nghĩa sâu xa: "Hơn nữa, bản tôn hiện tại có việc quan trọng hơn cần làm." ( truyện trên app tyt )
Mặc dù tuyên bố muốn thu Tạ Hoài làm nam sủng, nhưng Tạ Hoài đến hay không đến, căn bản không quan trọng đến vậy.
Mục đích Yếm Tuy dẫn theo đám ma quỷ bao vây Vân Gian Khuyết cũng không phải là Tạ Hoài, mà là để làm nhục chính đạo tiên môn. Vân Gian Khuyết thực lực mạnh mẽ, lịch sử lâu đời, có uy vọng rất lớn ở Linh Tiên giới, lấy ra để khai đao là thích hợp nhất... Nếu Vân Gian Khuyết buộc phải giao ra Tạ Hoài thì càng là một cái tát vào mặt chúng tiên môn. Lúc này, mọi thứ ở đây nhất định đã được chú ý...
Nghĩ đến biểu cảm trên khuôn mặt của những tiên môn giả vờ không biết, rụt đầu rụt cổ như rùa, nhất định rất thú vị.
Yếm Tuy trong trận chiến này bắt Tạ Hoài đi, chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Nguyên chủ còn không quan tâm, Phương Lê tự nhiên càng không quan tâm.
Hệ thống thấy hơi hoang mang, chẳng lẽ việc quan trọng nhất không phải là đi theo cốt truyện à? Còn có việc gì quan trọng hơn? Sao nó lại không biết?
Đúng lúc này, ký hiệu màu đen trên cửa lóe lên ánh sáng vàng.
Phương Lê vung tay lên, cửa liền mở ra.
Một người đàn ông dưới sự dẫn dắt của một tên nô bộc cung kính bước vào.
Người đàn ông có mái tóc đen dài buộc sau gáy, khuôn mặt âm nhu tuấn mỹ, một đôi mắt đỏ dựng đứng ánh lên thần quang yêu dị. Hắn ta mặc một bộ trường bào màu tím sẫm, roi dài vảy đen quấn quanh eo, hắn ta cúi người hành lễ một cách cung kính rồi cất giọng khàn khàn: "Tôn thượng, hôm nay đã là ngày thứ bốn mươi chín, trận pháp hộ tông của Vân Gian Khuyết sắp không trụ nổi nữa rồi, có nên phát động tổng tấn công không?"
Người này chính là cánh tay đắc lực, đáng tin cậy nhất của Ma Tôn Yếm Tuy, Hữu sứ Ô Y Mị, cũng là nhân vật phản diện độc ác chuyên tra tấn và hãm hại Tạ Hoài trong truyện. Tạ Hoài gặp phải những chuyện thảm khốc như vậy, không thể thiếu sự xúi giục của Ô Y Mị. Người này là một tên ma đầu gian xảo, tàn nhẫn, cũng là tên chó săn đắc lực nhất bên cạnh Yếm Tuy...
Một câu chuyện máu chó, để thúc đẩy cốt truyện, đương nhiên không thể thiếu những nhân vật như Ô Y Mị, Phương Lê bày tỏ sự thấu hiểu.
Chỉ là nghĩ đến kết cục của hắn ta, nếu như hắn ta yêu Tạ Hoài như những nhân vật khác, chứ không phải chuyên tâm làm một tên phản diện độc ác, thì có lẽ sẽ không chết.
Phương Lê thản nhiên thu hồi ánh mắt, y vẫn chưa trả lời mà cúi đầu rót một chén rượu. Rượu trong chén trong suốt long lanh, hương rượu lan tỏa... Y không trả lời câu hỏi của Ô Y Mị, mà nhìn tên nô bộc đang cúi đầu đứng ở góc phòng, khẽ mỉm cười: "Ngươi cũng hầu hạ bản tôn một thời gian dài rồi, luôn được bản tôn tin tưởng, chén rượu này thưởng cho ngươi."
Tên nô bộc áo đen đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị âm u, sau đó thất khiếu chảy máu, ngã thẳng xuống đất, tắt thở ngay lập tức!
Ô Y Mị sửng người, sau đó nhanh chóng hiểu ra, ánh mắt quét qua thi thể của tên nô bộc, trầm giọng nói: "Hắn ta dám hạ độc Tôn thượng?! Tại sao Tôn thượng không giữ lại mạng sống, thuộc hạ nhất định có thể tra khảo ra kẻ chủ mưu!"
Tháp Luyện Hồn là pháp khí của Ma Tôn, bên trong tháp đều là địa bàn của ngài ấy. Nếu Tôn thượng không muốn, người này không thể nào có cơ hội tự sát vì sợ tội, cho dù là rút hồn đoạt phách cũng có thể tra khảo ra kẻ đứng sau, chỉ là Tôn thượng lại trơ mắt nhìn người này chết đi trước mặt ngài…
Chẳng lẽ…
Phương Lê nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống, cười với Ô Y Mị: “Không sao, trong lòng bản tôn tự có tính toán.”
Y không có sở thích tra tấn người khác bằng cách rút hồn đoạt phách, cũng không muốn tự tay giết người làm bẩn tay mình. Người này muốn tự kết liễu là tốt nhất, một tên ma tu làm nhiều điều ác, phản bội chủ nhân để cầu vinh hoa phú quý, chết là đáng đời. Phương Lê còn chưa đến mức phải đồng cảm với loại người này, để hắn ta chết một cách mau lẹ đã là nhân từ lắm rồi.
Nếu giao lại cho Ô Y Mị xử lý, người này mới biết thế nào là sống không được mà chết cũng không xong, cái chết cũng là một loại xa xỉ…
Hơn nữa, nói một cách nghiêm túc, Yếm Tuy chết trong tay người này, lấy mạng đổi mạng là công bằng nhất.
[Hệ thống lại giật mình: Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?!]
[Phương Lê: Cậu không nghe thấy những gì Ô Y Mị vừa nói à?]
[Hệ thống:…] Vừa rồi nó quá kinh ngạc, không ngờ lại có người chết như vậy, nhất thời hoảng sợ nên quên mất còn có người ở đây mà hỏi chuyện, may mà ký chủ nhanh trí, cũng biết trả lời trong đầu, nếu không chẳng phải sẽ hỏng chuyện lớn…
[Hệ thống: Tôi nghe thấy rồi, chỉ là bất ngờ…]
[Phương Lê: Tôi càng bất ngờ hơn, chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ Yếm Tuy chết như thế nào sao?]
[Hệ thống:…]
[Phương Lê chậm rãi nói: Còn sống, mới có thể diễn tiếp cốt truyện.]
Phương Lê nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, y đã đọc qua toàn bộ cốt truyện nên trong lòng vốn hiểu rõ kẻ đứng sau giật dây là ai, không cần thiết phải giữ lại người sống, nói cách khác, y cũng không thể giữ lại người này.
Tất cả những điều này đều là ngoài ý muốn.
Loại độc Ly Hồn này tuy là kỳ độc thiên hạ, nhưng vốn dĩ không đến mức lấy mạng Yếm Tuy, chỉ là đúng lúc Yếm Tuy tu luyện bị tâm ma thừa cơ chui vào, mới tẩu hỏa nhập ma chết dưới độc Ly Hồn. Có thể nói cái chết của Yếm Tuy là sự trùng hợp ngẫu nhiên với xác suất cực kỳ thấp, mà cảnh này, trong nguyên tác căn bản không viết, rốt cuộc là chuyện này vốn không nên xảy ra… hay là đã xảy ra, nhưng Yếm Tuy không chết, rồi được xử lý một cách nhẹ nhàng?
Một câu chuyện chỉ tập trung vào cảnh nóng, không có nội dung, sau khi biến thành một thế giới hoàn chỉnh, cốt truyện ban đầu ngược lại trở thành phần nổi của tảng băng chìm.
Lượng thông tin rất hạn chế, Phương Lê nhất thời không thể suy xét kỹ càng nguyên nhân là gì, nhưng đổi vị trí suy nghĩ cũng biết chuyện này không thể truy cứu sâu. Thứ nhất, kẻ chủ mưu là một nhân vật quan trọng, còn phải giữ lại để diễn tiếp cốt truyện. Thứ hai, trong Ma môn này người muốn giết y nhiều vô số kể, ai cũng có toan tính riêng, nếu quá so đo thì chẳng phải sẽ không có thuộc hạ để dùng.
Nhưng y lại không thể thờ ơ, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, bỏ qua hết tất cả được.
Bản thân vừa mới tẩu hỏa nhập ma, chết đi sống lại một lần, đương lúc cực kỳ yếu ớt, không thể lộ ra chút sợ hãi nào, nếu không đối phương nhất định sẽ thừa cơ xâu xé y…
Vì vậy, dùng chút mưu kế ép người này tự sát, tiến có thể tấn công, lui có thể phòng thủ, tạm thời không cần đối đầu với kẻ chủ mưu lại có thể âm thầm cảnh cáo đối phương một phen, khiến đối phương kiêng dè đôi chút, suy nghĩ xem mình rốt cuộc đã bị bại lộ hay chưa, sau này có bị tính sổ hay không… Ít nhất không dám gây khó dễ cho y trong thời gian ngắn.
Ô Y Mị im lặng đứng hầu một bên, quy tắc của Ma môn chính là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, quần ma tuy sợ uy nghiêm của Ma Tôn không dám phản kháng, nhưng nếu cho bọn họ một chút cơ hội, đều sẽ muốn giết chết Ma Tôn để thượng vị…
Tôn thượng làm như vậy trước mặt mình, chẳng lẽ là muốn giết gà dọa khỉ sao?
Ánh mắt Ô Y Mị trầm xuống, hắn ta quỳ một gối xuống đất, nói từng chữ một: “Thuộc hạ tuyệt đối sẽ không phản bội Tôn thượng.”
Phương Lê hoàn hồn, thấy dáng vẻ nghiêm túc và trang trọng của Ô Y Mị, y đã đọc toàn bộ câu chuyện nên tin tưởng điều này, nghĩ đến Ô Y Mị đã suy nghĩ quá nhiều, không kìm được nhếch khóe miệng, cảm khái cười nhẹ: “Bản tôn tin ngươi.”
Bởi vì đến giây phút cuối cùng, người sẵn sàng ở lại núi Phù Khâu chết với y, cũng chỉ có tên pháo hôi ác độc này mà thôi.