Phương Lê khẽ run rẩy hàng mi, lời thì thầm dịu dàng của Tạ Hoài như lông vũ lướt qua bên tai, lại như làn gió mát thổi qua dung nham nóng chảy, khiến cho tất cả những gì y cố gắng kiềm chế bấy lâu, sắp sửa vỡ đê. Phương Lê bỗng nhiên cảm thấy tủi thân vô cùng.
Nghĩ đến lúc trước, khi Tạ Hoài lên cơn đau, chính y đã cố ý tránh xa hắn, chính là không muốn khiến hắn khó xử... Kết quả đến lượt y, Tạ Hoài chẳng những không chịu rời đi, thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho quá trình vốn đã khó khăn lại càng thêm gian nan.
Cảm giác ấy giống như kẻ đói lâu ngày nhìn thấy mỹ thực mà không thể ăn, người lạc giữa sa mạc nhìn thấy dòng suối mát lành mà không thể uống.
Hắn rõ ràng đang cố tình cám dỗ y!
Hắn chính là muốn nhìn thấy bộ dạng y khó kiềm chế, hừ, y đã nhìn thấu âm mưu của Tạ Hoài rồi, đây là đang trả thù y đây mà, nhưng y đường đường là nam tử hán đại trượng phu, đã nói bảy ngày là bảy ngày, sao có thể nhờ người khác giúp đỡ?
Hơn nữa, tình cổ còn lợi hại hơn song duyên thảo nhiều, bảy ngày Tạ Hoài trải qua sống không bằng chết, Phương Lê chưa từng trải qua nên không có quyền lên tiếng, nhưng y biết chắc chắn còn khó khăn hơn y bây giờ gấp trăm ngàn lần, đều là nam nhân, tại sao Tạ Hoài có thể chịu đựng được loại đau khổ ấy, còn y thì không?
Nam nhân sao có thể nói mình không được?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play