Trong nguyên tác, đoạn cốt truyện này tràn ngập những cảnh ân ái nóng bỏng. Kể từ khi Tạ Hoài dọn đến đây, Yếm Tuy gần như chẳng làm gì ra hồn, chỉ toàn là những màn mây mưa hoan lạc, biến hóa khôn lường, hương diễm vô song... Tác giả tập trung miêu tả sự bất khuất của Tạ Hoài, và cách mà Yếm Tuy, với ham muốn chinh phục mãnh liệt, dần dần bị khuất phục bởi đối phương.
Là một câu chuyện cẩu huyết ngược luyến với mô-típ "cưỡng đoạt", ban đầu chỉ là ham muốn thể xác, sau đó mới dần nảy sinh tình cảm. Vì không thể khiến cho vị thụ chính cao ngạo khuất phục, mà dần dần yêu thích đối phương, thực sự không phải là một tình tiết mới mẻ gì.
Nhưng đôi khi, những thứ càng sáo rỗng lại càng có lý do để tồn tại.
Giống như một cuộc đấu, cả hai bên đều đặt cược, kẻ thua cuộc, ắt phải mất mát điều gì đó.
Chỉ tiếc là dù Tạ Hoài có đẹp đẽ hoàn hảo đến đâu, Phương Lê cũng sẽ không ép buộc bản thân lên giường với một người đàn ông. May mắn thay, y cũng không cần phải ở bên Tạ Hoài mọi lúc.
Đoạn cốt truyện này kéo dài khoảng hơn một tháng, những cảnh ân ái trong sYếm Tuy có vẻ nhiều, nhưng tính ra cũng chỉ có vài đêm được miêu tả chi tiết, thực tế sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của anh. Đây chính là sự khác biệt giữa tiểu thuyết và thực tế - tình yêu không bao giờ là tất cả của cuộc sống.
Điều duy nhất cần lưu ý là, trong sách có viết một câu như thế này: Ma tôn đêm đêm lưu lại phòng Ngọc Nghi Quân, lưu luyến quên cả lối về.
Đêm đêm.
Xem ra trong khoảng thời gian này, y cần phải sống chung với Tạ Hoài, nhưng vấn đề cũng không lớn, coi như có thêm một người bạn cùng phòng. Tạ Hoài trông không giống người lắm lời, và chỉ cần y không trêu chọc hắn, hắn chắc chắn cũng sẽ không gây sự với anh.
Một người bạn cùng phòng yên tĩnh, không gây rối, lại còn đẹp mắt, Phương Lê cảm thấy vô cùng hiếm có.
Phương Lê sai người dọn dẹp sảnh phụ cho Tạ Hoài. Xét đến việc y cần phải ở lại đây trong thời gian này, mọi thứ trong sảnh phụ đều là tốt nhất, thoải mái nhất có thể, bởi vì Phương Lê không có ý định bạc đãi bản thân.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, trời sắp tối, Phương Lê đứng dậy ra ngoài.
Hệ thống cảm động đến rơi nước mắt, nó đã suýt nghĩ rằng ký chủ sẽ không đi, không ngờ ký chủ vẫn còn nhớ đến việc đi theo cốt truyện!
[Phương Lê cười nói: Ngươi nghĩ ta sẽ không đi.]
[Hệ thống cười trừ: Ta không có.] Chẳng phải vì trước đây ngươi đã quá nhiều lần không tuân theo cốt truyện sao! Hơn nữa lần nào cũng lý lẽ đầy mình, ta đã bị ám ảnh tâm lý rồi, được không?
Nhưng ai lại quan tâm đến ám ảnh tâm lý của một hệ thống chứ?
Phương Lê cười lắc đầu.
Anh không có ý định "giao lưu sâu" với Tạ Hoài, chỉ là sống chung mà thôi, cũng không có gì quan trọng, hơn nữa còn cần phải diễn cho người khác xem, đoạn cốt truyện này quả thực không thể lược bỏ.
Nếu y mang Tạ Hoài về mà không quan tâm đến hắn, thì làm sao thể hiện được "ân sủng" của mình dành cho hắn?
Dù sao thì không lâu nữa, y sẽ "yêu sâu đậm" Tạ Hoài, vì hắn mà mê muội, nếu quá đột ngột sẽ khó khiến người khác tin phục.
Ngày thường Ma cung cực kỳ trống trải, ngoài y là chủ nhân, chỉ còn có ma bộc hầu hạ, vì vậy sảnh phụ đều bỏ trống. Giờ đây đã được dọn dẹp sạch sẽ, lại thêm vào rất nhiều đồ vật, bỗng có thêm vài phần hơi thở của người sống.
Vừa bước vào sân, Phương Lê đã thấy một vật bị ném ra ngoài, vừa vặn rơi xuống bên chân anh, vỡ tan tành với một tiếng "loảng xoảng".
Anh cúi xuống nhìn, những mảnh ngọc vỡ vụn có màu sắc hòa hợp, chất liệu quý giá, chính là ngọc tốt, chỉ tiếc là không còn nhìn ra hình dạng ban đầu. Bên cạnh còn vương vãi roi, dây đỏ, lục lạc, xích sắt...
Khụ.
Phương Lê dường như đã đoán ra vật bằng ngọc kia là gì, y lấy tay che miệng, có chút không được tự nhiên, điều chỉnh lại biểu cảm, bước vào trong với vẻ mặt lạnh lùng.
Hai ma bộc mặc đồ đen thấy y tiến vào, lập tức quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói: "Tôn, Tôn thượng, Ngọc Nghi Quân không cho chúng tôi đến gần."
Tạ Hoài ngồi ngay ngắn trên mép giường, thân hình cao lớn thẳng tắp, tư thế thong dong, bình tĩnh ngồi đó, dường như hắn mới là chủ nhân, còn y thì là vị khách không được chào đón.
Hắn khẽ liếc mắt, nhìn vào đôi mắt đen láy của Phương Lê, sâu thẳm lạnh lùng, không có chút độ ấm nào.
Ma bộc quỳ rạp trên đất không dám ngẩng đầu, run lẩy bẩy. Theo lẽ thường, những nam sủng của Tôn thượng đều phải được "điều giáo" cẩn thận, chuẩn bị thỏa đáng rồi mới dâng lên cho Tôn thượng hưởng dụng. Nhưng Tạ Hoài này thật là cứng đầu, cho dù đã mất hết tu vi cũng không hề sợ hãi, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì. Bọn họ cũng không dám dùng vũ lực, sợ làm bị thương người của Tôn thượng, nên mới lâm vào thế bí.
Để Tôn thượng nhìn thấy cảnh tượng này, coi như là làm việc bất lợi...
Nghĩ đến thủ đoạn của Tôn thượng ngày trước, hai ma bộc sợ đến mức run như cầy sấy.
Khóe môi Phương Lê khẽ nhếch lên, tạo thành một độ cong lạnh lùng và tàn nhẫn, ánh mắt âm u tùy ý lướt qua, thản nhiên nói: "Lũ phế vật vô dụng, chuyện nhỏ nhặt này mà cũng không làm được, còn không mau cút đi."
Hai ma bộc bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, vậy mà lại giữ được mạng sống, vội vàng lăn ra ngoài! Còn về Tạ Hoài, dám chọc giận Tôn thượng, đợi đến khi Tôn thượng đích thân ra tay, nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết!
Sau khi ma bộc rời đi, Phương Lê phất tay, đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại y và Tạ Hoài.
Y tiến lên một bước, nhìn Tạ Hoài.
Tạ Hoài cũng ngẩng lên nhìn anh, không hề tức giận cũng không hề sợ hãi, chỉ bình tĩnh ngồi đó, như thể đã đợi y từ lâu.
Nhưng Phương Lê không tiến lên nữa.
Anh đã thay đổi cốt truyện, không hoàn toàn phế bỏ Tạ Hoài, khó tránh khỏi việc tạo ra hiệu ứng cánh bướm. Trong nguyên tác, Tạ Hoài ở trong hoàn cảnh đó vẫn có thể tu luyện lại thành công, có thể thấy hắn có át chủ bài và điểm khác biệt của riêng mình. Nhân vật chính đương nhiên khác với người thường, hơn nữa Tạ Hoài luôn tính toán kỹ lưỡng trước khi hành động, tâm tư thâm sâu... Phương Lê tuyệt đối sẽ không xem thường Tạ Hoài, cho rằng chỉ với Đinh Khóa Hồn là có thể yên tâm.
Đinh Khóa Hồn chỉ là kế tạm thời, Tạ Hoài không thể không đề phòng. Hiện tại mà lưỡng bại câu thương với Tạ Hoài là điều Phương Lê không muốn nhìn thấy.
Nhưng y vốn dĩ không có ý định "giao lưu sâu" với Tạ Hoài, thực ra là có điều kiện để tạm thời hòa thuận...
Bởi vì so với việc mạo hiểm tính mạng ám sát y ngay bây giờ, đương nhiên là đợi đến khi hắn phá bỏ phong ấn, giết ngược y thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều. Sự khác biệt giữa hai điều này chỉ là thời gian mà thôi... Chỉ cần y không ép Tạ Hoài quá mức, hắn là người thông minh, tự nhiên sẽ biết làm thế nào có lợi cho hắn hơn.
Còn y, chỉ cần cho Tạ Hoài một cảm giác: Giết y có thể từ từ, không cần phải vội vàng như vậy là được.
Đã có cách lưỡng toàn kỳ mỹ, tại sao lại phải lưỡng bại câu thương chứ?
Phương Lê khinh miệt liếc nhìn những “đồ chơi” vương vãi trên sàn, nhếch môi cười nhạt, giọng điệu giễu cợt: “Thiên hạ đồn rằng Ngọc Nghi Quân là thiên tài ngàn năm có một, chỉ cần thời gian, nhất định có thể đạt đến Hợp Đạo Chân Tiên… Không chỉ Vân Gian Khuyết lấy ngươi làm kiêu ngạo, mà chính đạo tiên môn cũng coi ngươi là người đứng đầu thế hệ trẻ, nếu biết ngươi trở thành nam sủng của bản tôn, những kẻ đó chắc hẳn đang rất mất mặt.”
Sắc mặt Tạ Hoài không thay đổi, đây chính là lý do Phương Lê giữ hắn bên cạnh, trước đây hắn đã đoán như vậy, giờ nghe hắn nói ra, cũng không có gì bất ngờ.
“Giờ ngươi rơi vào tay bản tôn, ngày tháng còn dài, bản tôn có rất nhiều cách để khiến ngươi khuất phục…” Phương Lê liếc nhìn Tạ Hoài, giọng điệu đầy ẩn ý: “Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Đây có lẽ là đang uy hiếp…
Tạ Hoài nhìn vào đôi mắt của người đàn ông trước mặt, tuy miệng nói những lời như vậy, nhưng ánh mắt lại bình thản, không có chút sát khí nào, nói là uy hiếp… chẳng thà nói là đang trấn an hắn, ‘ngày tháng còn dài’ - nghĩa là sẽ cho hắn thời gian suy nghĩ.
Ý nghĩ này khiến Tạ Hoài cảm thấy vô cùng nực cười… chẳng lẽ hắn còn muốn đợi hắn cam tâm tình nguyện? E là cả đời này cũng không đợi được.
Có lẽ đây cũng không phải là lời thật lòng của hắn, nhưng ít nhất có một điều có thể khẳng định, hắn căn bản không có ý với hắn, tự nhiên cũng sẽ không thật sự làm gì hắn…
Phương Lê nói xong những lời này, không quan tâm Tạ Hoài nghĩ gì, cũng không cần Tạ Hoài trả lời… dù sao hắn nói nhiều hơn nữa, Tạ Hoài cũng sẽ không tin, chỉ cho rằng hắn có âm mưu quỷ kế, nhưng chỉ cần hắn không thật sự ra tay, Tạ Hoài sẽ không liều mạng với hắn, mục đích của hắn coi như đã đạt được.
Phương Lê ngồi ngay ngắn trước bàn, mở lư hương, bắt đầu đốt hương.
Đã là lần thứ hai, Tạ Hoài chắc chắn biết đây là mê hương, nhưng Phương Lê cứ như vậy trước mặt hắn, ung dung đốt mê hương, không có chút ý định kiêng dè nào.
Tạ Hoài cụp mắt xuống, che giấu sự chế giễu trong đáy mắt, từ từ nhắm mắt lại.
Một lát sau, Phương Lê quay đầu lại, thấy người đàn ông đã ngủ say, hắn chậm rãi đứng dậy đi tới, đưa tay nắm lấy cổ tay Tạ Hoài kéo một cái - kéo Tạ Hoài vào phía trong giường.
Chiếc giường này rộng rãi và mềm mại, ngủ bốn người cũng không thành vấn đề, Phương Lê không thể nào đặt hai chiếc giường trong phòng nam sủng của mình, hơn một tháng này tổng phải có chỗ ngủ chứ? Vì vậy chỉ có thể chen chúc với Tạ Hoài.
Không phải sao, lợi ích của chiếc giường lớn đã thể hiện ra rồi.
Phương Lê vỗ vỗ giường, nằm xuống trong bộ đồ ngủ, nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.
Hệ thống:... Ký chủ ngược lại ngủ được, tâm lý thật tốt.
Tạ Hoài nằm yên lặng một bên, giữ nguyên tư thế bị Phương Lê kéo, không nhúc nhích, ngay khi Phương Lê chạm vào hắn, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay, khoảng cách gần như vậy…
Nhưng đầu ngón tay hơi lạnh của đối phương, chỉ chạm vào rất nhanh, rồi rời đi, nhanh như ảo giác, chỉ còn lại cảm giác chạm nhẹ nhàng mơ hồ… lạnh như băng, không giống người sống.
Ngay sau đó, đối phương nằm xuống bên cạnh hắn, không còn động tĩnh gì nữa.
Nếu không phải vẫn còn hơi thở yếu ớt, Tạ Hoài còn tưởng rằng, nằm bên cạnh hắn, là một xác chết.
Người này đi đến đâu, mang đến cho người ta đều là cái chết và sự sợ hãi, đến nỗi không ai để ý, khuôn mặt tái nhợt bệnh tật của hắn, thân hình lạnh lẽo và gầy gò… cứ như đang bước vào cái chết, chính là bản thân hắn.
…….
Ban đầu, Phương Lê chỉ định ngủ nông, dù sao bên cạnh cũng có người nằm, không thể quá buông lỏng cảnh giác, nhưng có lẽ chiếc giường này quá mềm mại, hương thơm trong phòng quá dễ chịu, rõ ràng hắn đã uống thuốc giải độc, nhưng lại như trúng phải mê hương mà ngủ say.
Tỉnh dậy quay đầu nhìn sang, Tạ Hoài ngủ còn say hơn cả mình, có thể thấy dược hiệu vẫn chưa hết, Phương Lê lúc này mới yên tâm.
Hắn đứng dậy sai ma bộc bên ngoài mang cơm vào.
Chờ đến khi trong phòng bày đầy thức ăn thịnh soạn, Phương Lê không đợi Tạ Hoài cùng ăn sáng, một mình ăn trước, sau đó không đợi Tạ Hoài tỉnh dậy liền rời đi. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đã định hòa thuận ở chung với bạn cùng phòng, không để bạn cùng phòng thẳng nam khó chịu, giữ khoảng cách thích hợp là một điểm rất quan trọng.
Phương Lê bắt đầu những ngày sớm đi tối về.
Ăn sáng xong đi xử lý việc của mình, giết thời gian, thỉnh thoảng nghe Ô Y Mị báo cáo công việc, sau đó ăn tối xong lại đến chỗ Tạ Hoài.
Vì có lời dặn của Phương Lê, mọi người đều biết Tôn thượng có tính chiếm hữu cực mạnh, cũng không thích người khác chạm vào Tạ Hoài, cho nên không ai dám quấy rầy Tạ Hoài nữa, thậm chí còn không dám đến gần sảnh phụ.
Khoảng thời gian này hai người ở chung như Phương Lê đã nghĩ: bình an vô sự, tương kính như tân.
Thắp mê hương, ngủ, thức dậy, rời đi, quay lại, thắp mê hương, ngủ… gần như không có bất kỳ giao tiếp nào, tránh được rất nhiều sự lúng túng.
Chớp mắt đã qua năm ngày.
Tối hôm nay Phương Lê lại đến phòng Tạ Hoài, hắn dần tìm được cách khiến mình thoải mái nhất, thành thạo đánh ngất Tạ Hoài, từ trong tay áo lấy ra thoại bản, chậm rãi đọc, đợi đến khi buồn ngủ mới lên giường ngủ, ngoại trừ không có điện thoại máy tính, thời gian sinh hoạt cũng gần giống như trước khi xuyên không, rất đều đặn.
Dần dần Phương Lê có chút bội phục bản thân, không ngờ có một ngày, mình lại trở thành cao thủ mê hương, thắp mê hương đến cảnh giới này của mình, thắp một cách ngang ngược như vậy, cũng coi như là độc nhất vô nhị?
Dù sao thứ này từ xưa đến nay, đều dựa vào việc đánh úp, ai lại thắp trước mặt nạn nhân chứ?
Bản thân hắn cũng cảm thấy có chút quá mức ngang ngược.
Phương - ngang ngược - Lê thắp xong mê hương, ung dung nằm xuống bên cạnh Tạ Hoài, nhiều đêm như vậy đều bình an trôi qua, hắn đối với tác dụng của mê hương tin tưởng không nghi ngờ, lúc đầu còn ngủ tương đối nông, sau đó rất nhanh đã có thể ngủ say, người bên cạnh có mùi hương lạnh lẽo thấm vào lòng người, giống như hơi thở trên núi tuyết, tuy lạnh lẽo nhưng lại khiến người ta an lòng một cách khó hiểu.
Phương Lê rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Hắn một mình đi bộ trong gió tuyết, xung quanh trắng xóa, không một bóng người, những tòa nhà cao tầng ẩn hiện trong làn sương trắng, thỉnh thoảng lộ ra một góc xám trắng dữ tợn, hắn không nhìn rõ con đường dưới chân, không nhận ra hướng về nhà, hắn không biết tại sao mình lại ở đây, cũng không biết tại sao mình không về nhà, hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nhớ ra, trong nhà đã không còn ai đợi hắn nữa.
Cho nên, có về hay không cũng không có gì khác biệt.
Trong làn sương trắng, tiếng gió như tiếng khóc than rợn người, hắn mặc rất mỏng, cảm thấy nhiệt độ đang dần dần mất đi, lúc đầu cảm thấy rất lạnh, nhưng dần dần, ngay cả cái lạnh cũng không cảm nhận được nữa.
Hắn nghĩ, cứ như vậy đi.
Dù sao đi về hướng nào cũng không có gì khác biệt, vậy thì tại sao phải phí sức chứ.
Nhưng cứ như vậy, lại luôn cảm thấy, có chút không cam lòng…
Phương Lê đứng tại chỗ, suy nghĩ một lát, hắn quyết định đi thêm một bước nữa, chỉ một bước thôi.
Nếu vẫn không đi ra được, thì cứ nằm yên.
Phương Lê thờ ơ bước về phía trước một bước, ai ngờ lại dẫm hụt, người đột nhiên bắt đầu rơi xuống, ào một tiếng rơi vào một vũng nước suối, nước suối nóng bỏng, xung quanh là núi tuyết trùng điệp, không có chút hơi thở hiện đại nào, giống như là một thế giới khác.
Trống trải yên tĩnh, như chốn bồng lai tiên cảnh.
Mặc dù thế giới này cũng lạnh, nhưng giữa trời đất băng tuyết này, lại vừa vặn có một con suối nước nóng.
Nhiệt độ dần dần thấm vào cơ thể hắn, khiến cho thần kinh tê liệt của hắn dần dần sống lại, những ngón tay cứng đờ dần dần khôi phục tri giác, hắn dứt khoát đổi tư thế, chỉ để lại đầu trên mặt nước, thoải mái ngâm mình trong suối nước nóng giữa trời đất băng tuyết.
Hắn không biết đây là nơi nào, nhưng có chút lưu luyến không muốn rời đi.
Phương Lê mơ màng ngủ thiếp đi, nửa tỉnh nửa mê, hắn bắt đầu cảm thấy nhiệt độ nước đang nóng lên, dường như sắp sôi lên…
Hắn mở đôi mắt mơ màng, sau đó ngay lập tức tỉnh táo.
Phương Lê: “…”
[Phương Lê: Sao cậu không nhắc nhở tôi một chút, tư thế ngủ của tôi không đẹp.]
[Hệ thống: Ngài không yêu cầu.] Thực ra là nó cũng không chú ý, hệ thống cũng không phải online 24 giờ…
Phương Lê mặt không biểu cảm thu tay đặt trên eo Tạ Hoài về, lại nhẹ nhàng lấy chân mình ra khỏi chân Tạ Hoài, sau đó hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào gương mặt hoàn mỹ không tì vết của đối phương, một tay chống người ngồi dậy, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách.
Làm xong tất cả những điều này, Phương Lê mới thở phào nhẹ nhõm, may mà Tạ Hoài bị đánh ngất.
Có lẽ khoảng thời gian này trôi qua quá bình yên, Tạ Hoài cũng tỏ ra quá vô hại, khiến hắn buông lỏng cảnh giác, mới có thể làm ra hành động như vậy, bình thường hắn ngủ rất ngoan.
Phương Lê hiếm khi có chút áy náy, còn có chút không được tự nhiên, rõ ràng người bên cạnh vẫn đang ngủ, nhưng lại cảm thấy không gian chật hẹp khiến người ta bất an, như thể bị một đôi mắt nhìn chằm chằm… Hắn quyết định lặng lẽ rời đi trước, chỉ là đột nhiên quay đầu nhìn lại, phát hiện mấy ngày trôi qua, dấu vết trên cổ Tạ Hoài đã biến mất, hắn trầm tư một lát.
Ai cũng biết, mình ‘đêm đêm cuồng dã đối với Tạ Hoài’, nếu không có chút dấu vết nào, nhất định sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Xem ra phải bổ sung một chút.
Phương Lê đưa tay kéo cổ áo Tạ Hoài xuống, lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon dài của hắn, định thần cúi người lại gần, đưa tay định bóp cổ Tạ Hoài… Nhưng ngay lúc này, người đàn ông đang ngủ say khẽ động hàng mi, từ từ mở mắt ra.
Phương Lê rơi vào đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng của đối phương, biểu cảm hơi biến đổi, tay cách cổ đối phương chỉ một tấc, đột nhiên dừng lại.