[VONG TIỆN] OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

7-9


2 tháng

trướctiếp

7.

Ngụy Vô Tiện ngơ ngác chưa kịp lấy lại tinh thần thì trong chốc lát Tị Trần đã mang cả hai người về tới Vân Thâm Bất Tri Xứ. Bậc thang kéo dài từ dưới chân núi lên trên, mở ra một tiên phủ u tĩnh đến cực điểm, giống như đang giấu mình sâu trong biển mây mù mênh mông, đúng là nơi trời xanh ưu ái để tĩnh tâm thiền ý.

Chỗ này quen thuộc với Ngụy Vô Tiện đến mức không thể quen thuộc hơn. Làm sao có thể bắt thỏ hoang, cái cây nào có tán đủ rộng để làm chỗ ngủ, bằng cách nào có thể gặp được Lam Vong Cơ, nghịch kiểu gì để có thể trong nháy mắt chọc tức Lam Khải Nhân… hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Dù sao hắn cùng Lam Vong Cơ cũng đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, số lần đến Vân Thâm Bất Tri Xứ dù không đến năm mươi thì dùng cả hai bàn tay cũng đếm không hết.

“???”

Ngụy Vô Tiện sững sờ nhìn Lam Vong Cơ dùng tư thế tao nhã mà nhảy xuống kiếm, sau đó quay lại bình tĩnh vươn tay về phía hắn. Vành tai Lam Vong Cơ đã đỏ ửng, nhưng vẫn cố tỏ ra mình không xấu hổ chút nào, chẳng qua là đôi môi đang mím đến lợi hại kia lại tố cáo y. Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói:

“Xuống đi.”

Ngụy Vô Tiện không hiểu ý của y là gì, mày kiếm nhướng lên, từ đầu kia của kiếm nhảy xuống, nói:

“Ai cần ngươi đỡ. Đều là đại nam nhân với nhau còn muốn đỡ, quá mất mặt.”

Bàn tay vẫn còn vươn ra giữa không trung, Lam Vong Cơ im lặng một chút rồi thu tay lại. Một lúc lâu sau, y lạnh lùng nói:

“Tùy ngươi.”

Ngụy Vô Tiện vừa nghe được giọng điệu quen thuộc này, tinh thần lập tức phấn khởi hẳn lên. Dọc đường mặc dù không bị thương nhưng vẫn được Lam Vong Cơ ôm chặt trong ngực che chở thật kỹ càng, Ngụy Vô Tiện đúng là có chút không quen, da đầu run lên từng trận. Hắn còn tưởng Lam Vong Cơ bị người khác đổi hồn, sợ hãi đến mức tóc gáy dựng hết cả lên. Lúc này nghe được Lam Vong Cơ dùng loại ngữ khí cực kỳ lạnh lùng, trong mắt không chứa nổi một hạt cát giống như ngày thường mỗi khi hắn không tuân theo quy củ, ngược lại khiến Ngụy Vô Tiện yên tâm hơn rất nhiều. Đúng là đối phương đối với cuộc hôn sự này cũng không tình nguyện, mười phần thì có đến tám chín là bị ép buộc phải giả bộ như vậy.

“Này, Lam Trạm, chúng ta thương lượng chút đi.”

Tâm tính ỡm ờ của Ngụy Vô Tiện bắt đầu trỗi dậy, không ngừng vặn vẹo dựa dẫm hết bên nọ đến bên kia, cánh tay cũng tiện thể mà choàng qua vai Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn cánh tay hắn một cái, giống như đang cố gắng nhịn xuống, nhưng cũng không ý kiến gì, chỉ hỏi lại hắn:

“Chuyện gì?”

Ngụy Vô Tiện vốn định thừa dịp còn chưa vào đến sơn môn tìm một cái cớ gì đó làm cho Lam Vong Cơ đuổi hắn về, ai ngờ vừa mới quay đầu lại thì đã đối diện với một đôi mắt nhu hòa.

Ngụy Vô Tiện: “…”

Ngụy Vô Tiện im lặng mà rụt tay lại, hành lễ nói:

“Trạch Vu Quân.”

Lam Vong Cơ cũng nhàn nhạt chào:

“Huynh trưởng.”

Lam Hi Thần chậm rãi đi đến, gật đầu với hai người, nói:

“Xem ra hai đệ ở chung với nhau cũng không tồi.”

Dừng lại một chút, có thể dễ dàng nhận ra sự vui mừng ngập tràn trong giọng nói của y:

“Ta cũng yên tâm.”

Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy y nói vậy thì nhăn mặt lại, bày ra cái vẻ thù sâu oán nặng nói:

“Trạch Vu Quân, đệ…”

Trong chớp mắt, một chữ hắn cũng không nói ra được, bởi vì hai cánh môi trên dưới dính chặt vào nhau, muốn tách cũng không tách nổi. Chính là thuật Cấm ngôn của Lam gia…

Ngụy Vô Tiện:

“Ưm ưm ưm ưm…”

Lam Vong Cơ nghiêng người chắn trước người hắn, nói với Lam Hi Thần:

“Huynh trưởng, Vong Cơ đã đem mọi việc nói rõ cho Giang tông chủ cùng Giang phu nhân biết.”

Lam Hi Thần gật đầu, nói:

“Sao rồi?”

Lam Vong Cơ nhàn nhạt đáp:

“Đối phó qua ba tháng này trước, sau đó tính tiếp.”

Lam Hi Thần cảm thấy vậy cũng không tệ, hai thiếu niên tuy là cùng tuổi, nhưng lại cách nhau hơn chín tháng. Ngụy Vô Tiện vừa tròn mười sáu tuổi mấy ngày trước, mà chỉ ba tháng nữa thôi là Lam Vong Cơ tròn mười bảy tuổi. Nếu không kịp thời xử lý cái “Khế” này, không ai có thể cam đoan sẽ xảy ra chuyện gì. Lam Hi Thần nhìn Lam Vong Cơ hạ mắt suy nghĩ, dáng vẻ trầm mặc như đang do dự đấu tranh.

Một lát sau, Lam Hi Thần thở dài, bước tới trước mặt Ngụy Vô Tiện, đối diện với ánh mắt giống như sắp bốc hỏa của hắn, thấp giọng kêu:

“Vô Tiện.”

Ngụy Vô Tiện sững sờ trong chốc lát. Trạch Vu Quân cùng Lam Vong Cơ trước nay luôn là một loại nhan sắc hai loại phong thái, đối với người ngoài luôn ôn hòa nhã nhặn hơn Lam Vong Cơ nhiều lắm, cũng không phải lúc nào cũng trưng ra bản mặt lạnh như băng. Trước đây lúc Ngụy Vô Tiện mới đến Vân Thâm Bất Tri Xứ từng lạc đường mấy lần, đều là bị Lam Hi Thần bắt gặp, sau đó trấn an một phen rồi dẫn về. Thỉnh thoảng còn hỏi hắn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đã quen chưa, hoặc là trời lạnh thế này thì có cần thêm chăn đệm không. Bởi vậy đối với Lam Hi Thần, từ trong tiềm thức Ngụy Vô Tiện luôn có loại kính trọng cùng biết ơn giống như đối với huynh trưởng của chính mình. Lúc này trong đôi mắt sâu không thấy đáy ấy cũng tràn đầy lưỡng lự:

“Thật ra ta cũng biết… đệ không phải là hoàn toàn cam tâm tình nguyện. Lần này để Vong Cơ đến mang đệ về đây cũng là tuân theo ước hẹn mà mẫu thân hai nhà đã định ra.”

Sau khi Tàng Sắc thử nhiều lần cũng không thể giải quyết khế ước trên người bọn họ thì đã ước hẹn cùng Lam phu nhân. Nếu như vào ngày này mười mấy năm sau, khế ước trên người hai hài tử vẫn không giải trừ thì sẽ để Ngụy Vô Tiện đến Vân Thâm Bất Tri Xứ phối hợp tạm thời bái đường thành thân, hành lễ tam bái, nhập vào gia phả, sau đó xem xem chuyện gì xảy ra rồi giải quyết tiếp. Bằng không nếu hai người cùng mang tiêu ký mà không tâm ý tương thông, ngày Lam Vong Cơ tròn mười bảy tuổi tính mạng sẽ khó giữ.

Trong lòng Ngụy Vô Tiện hiểu rõ việc này, chẳng qua là tâm trạng bực bội, cộng thêm việc từ nhỏ đã cùng Lam Vong Cơ nhìn nhau không vừa mắt, cho nên đối với loại chuyện này luôn luôn càn quấy, trốn tránh nhiều lần. Nhưng càng gần lúc tròn mười sáu tuổi, trong lòng hắn ngày càng bất an, cứ như thể người này đã trở thành một nút thắt ở sâu trong đáy lòng hắn. Nếu như cái “Khế” kia vẫn không trừ được, chẳng lẽ hắn phải sống chung cả đời với người mình không thích sao? 

Đằng nào thì hắn vẫn còn nhỏ tuổi, vẫn chưa hiểu hết được chuyện tình cảm là gì thì đã bị ấn đầu ép duyên, đương nhiên là không vừa lòng, cho nên mới tìm mọi cách chống đối. Nhưng mà Lam Hi Thần nhẹ nhàng giải thích như vậy lại đem những đạo lý mà hắn cố tình giấu trong lòng không muốn nhìn đến đào ra một lần nữa, khiến cho Ngụy Vô Tiện không thể không đối diện với nó, hơn nữa còn tự nhủ với chính mình rằng không tránh được thì phải đối mặt thôi.

Nghĩ đến đây, trong nháy mắt Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy không còn cáu kỉnh nữa. Sự tức giận đang phình lên trong người giống như một quả bóng căng tròn, bỗng nhiên bị chọc một cái, sau đó xì xì vài tiếng rồi tiu nghỉu mà xẹp xuống, một chút giận dữ cũng bay mất.

Lam Hi Thần lại nhẹ giọng nói tiếp:

“Vô Tiện, tạm thời cứ ở lại Vân Thâm ba tháng trước đã. Nếu như vẫn không giải quyết được cái “Khế” này, chúng ta lại cùng tìm cách giải quyết, có được không?”

Ngụy Vô Tiện mím môi, ngoan ngoãn gật gật đầu.

“Cũng đừng gọi Trạch Vu Quân nữa, đệ có thể gọi ta là đại ca.”

Lam Hi Thần khẽ cười một tiếng, quay đầu lại nhìn Lam Vong Cơ, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ:

“Vong Cơ, sao đệ có thể tùy tiện cấm ngôn người khác như vậy.”

Miệng Ngụy Vô Tiện lập tức thả lỏng, đúng là thuật Cấm ngôn đã được giải. Lam Vong Cơ nhíu mày chặt hơn, nói:

“Huynh trưởng, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào.”

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chẳng qua là y cho rằng nếu Ngụy Vô Tiện mà mở mồm ra thì mười phần có đến tám chín sẽ nói hươu nói vượn với Lam Hi Thần, không tránh khỏi có chút bất kính.

“Vẫn là Trạch Vu… đại ca tốt!”

Ngụy Vô Tiện người này một khi đã chấp nhận việc gì đó thì sẽ mặc kệ chuyện gì muốn đến thì đến. Dọc đường bị ức hiếp đến phát nghẹn, lại còn bị người ta xem như con mèo nhỏ túm cổ lên mà xách tới xách lui, rốt cuộc bây giờ cũng có người làm chỗ dựa, thế nên hắn lập tức đứng bên cạnh Lam Hi Thần, lên mặt với Lam Vong Cơ:

“Lam Trạm, ngươi nhìn ngươi đi, muốn cùng ta thành thân mà lại hung dữ với ta như vậy à?”

Lam Vong Cơ: “Ngươi…”

“Ôi trời, hung dữ quá, ta sợ.” Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ ngực, trốn sau lưng Lam Hi Thần, ra cái vẻ tủi thân mà lên án: “Đại ca, lúc nào y cũng bắt nạt đệ.”

Lam Hi Thần ôn hòa nói:

“Vong Cơ.”

Lam Vong Cơ lạnh lùng nói với Ngụy Vô Tiện:

“Ta đâu có.”

Đúng là y chưa từng bắt nạt hắn, thậm chí còn nghiêm túc dựa theo những gì viết trên sách, cố gắng hết sức làm quen với đạo làm chồng, đem người ôm vào trong ngực, mặc kệ là hắn sợ thật hay giả vờ cũng vô cùng cẩn thận, chỉ sợ làm rơi hắn. Nhưng mà tất cả những hành động đó ở trong mắt Ngụy Vô Tiện lại trở thành mình bắt nạt hắn.

Ngụy Vô Tiện tặc lưỡi một cái, nói:

“Chậc, giọng điệu hung dữ như vậy còn gì. Ngươi không thể dịu dàng với đạo lữ sắp qua cửa của mình một chút sao? Nói gì đó dễ nghe hơn xem nào.”

Lam Vong Cơ bị hắn làm cho nghẹn họng đến mức sắc mặt cũng nặng xuống. Nghẹn đến mức một lúc lâu sau cũng không nói được gì để phản bác, chỉ có thể hừ nhẹ một tiếng, hiếm khi thất lễ mà phất tay áo bỏ đi.

Ngụy Vô Tiện gãi cằm thầm nghĩ: Tuy là ta đã đáp ứng qua cửa nhà ngươi thật, nhưng qua như thế nào còn không phải là tùy ta sao? Khiến ta mất đi niềm vui được tự do tự tại, đem tiểu cổ bản như ngươi xoay vòng vòng đối với ta dễ như trở bàn tay.

Lam Hi Thần đứng một bên xem bọn họ náo loạn nửa ngày, hay nói đúng hơn là mình Ngụy Vô Tiện ầm ĩ nửa ngày, mỉm cười giải vây:

“Trên đường về đây xảy ra chuyện gì thì ta không rõ, nhưng trước khi đi Vong Cơ đúng là đã có sự chuẩn bị kỹ càng.”

Lam Vong Cơ vẫn còn chưa đi xa, nghe đến đây bước chân liền khựng lại một chút. Ngụy Vô Tiện lại càng tò mò hơn, hỏi:

“Chuẩn bị cái gì cơ?”

Lam Hi Thần nói:

“Nếu như ta nhớ không nhầm thì đúng là có xem qua một vài cuốn sách về chuyện hôn nhân cưới gả, cùng với mấy thứ đạo làm chồng gì gì đó…”

Lúc ấy, thần sắc của Lam Vong Cơ đúng là giống như chuẩn bị đối mặt với việc lớn gì kinh thiên động địa lắm, sắc mặt nghiêm túc, bên cạnh còn đốt một ít đàn hương u tĩnh giúp ngưng thần tĩnh khí.

Ngụy Vô Tiện: “…”

Hắn ‘phụt’ một tiếng, phá ra cười.

8.

Đến lúc Ngụy Vô Tiện dựa vào giường rồi vẫn còn cố nín cười, bả vai không ngừng rung lên từng đợt, cười thầm đến mức chảy cả nước mắt. Nếu như ai không biết còn tưởng hắn vì được thành thân mà vui đến phát khóc.

Lễ bái đường thành thân của hai người cực kỳ nhỏ, bởi vì chỉ muốn thử xem có thể lừa gạt cái “Khế” đang còn tồn tại hay không. Việc Ngụy Vô Tiện tóm lấy Lam Vong Cơ trong lễ Trảo Chu chỉ có ít thế gia biết được, vậy nên cũng không có cách nào chiếu cáo với thiên hạ. Lam Khải Nhân cùng mấy vị trưởng bối trùng hợp lại không có ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, cho nên Lam Hi Thần liền tự mình chủ trì cái lễ này, để cho hai người đơn giản bái mấy bái, sau đó đem tên Ngụy Vô Tiện ghi vào gia phả, xem như là hoàn thành. Nếu ba tháng sau có gì thay đổi, hoặc là không thể qua mặt được cái “Khế” kia thì vẫn có thể tổ chức chính thức lần nữa.

Lúc này Ngụy Vô Tiện mặc hỉ phục, ngồi bắt chéo chân trên giường, mũi chân còn không ngừng vung vẩy. Trong chốc lát, không gian tĩnh mịch của Tĩnh thất vang lên một tiếng cười cực nhỏ:

“Phụt…”

Hai hàng lông mày của Lam Vong Cơ cau chặt lại.

“Hì hì…”

Ngụy Vô Tiện cười phì ra một tiếng, còn khoa trương lấy tay bịt miệng lại. Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, bàn tay giấu dưới ống tay áo siết chặt đến mức trắng bệch.

“Phụt ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Cuối cùng Ngụy Vô Tiện thật sự không thể nhịn được nữa, nằm trên giường cười lăn lộn, nói:

“Lam Trạm, ngươi làm ta buồn cười quá đi mất! Ha ha ha ha ha ha ha lại còn xem mấy thứ kia nghiêm túc đến vậy! Mấy chuyện này có thể học từ trong sách sao ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết ta!”

Lam Vong Cơ siết chặt tay thành nắm đấm, nhàn nhạt nói:

“Nghiêm túc không tốt sao?”

Ngụy Vô Tiện lau nước mắt, cười nói:

“Rồi rồi rồi, ngươi thích học tập nhất, cái gì cũng có thể học từ sách. Thà ngươi hỏi ta còn hơn.”

Lam Vong Cơ cố gắng đè nén tâm tư trong lòng, nói:

“Ngươi… làm sao biết được.”

Ngụy Vô Tiện đạp rơi giày ra, khoanh chân ngồi xếp bằng trên giường, nói:

“Ta á, tuy không hiểu rõ lắm, nhưng cũng nghe qua một ít.”

Lam Vong Cơ không lên tiếng.

“Nếu như đã bái đường thành thân, kết làm phu thê, sẽ phải thật lòng thật dạ mà đối xử tốt với người kia.”

Ngụy Vô Tiện chống cằm, nói tiếp:

“Hơn nữa còn có thể làm một ít chuyện mà trước khi thành thân không được làm.”

Hắn dừng lại một chút, dựa theo kinh nghiệm xem Xuân cung đồ của chính mình, cực kỳ xấu xa mà trêu chọc Lam Vong Cơ:

“Ví dụ như nắm tay này, hôn môi này, hay là…”

Vành tai Lam Vong Cơ đã đỏ ửng, lạnh giọng nói:

“Nói gì đấy?”

Ngụy Vô Tiện cười đến mức tí nữa thì rơi xuống giường, đôi chân trần nhanh chóng đạp lên sàn nhà sạch sẽ lạnh lẽo của Tĩnh thất, giống như khoe khoang mình hiểu biết nhiều, chậm rãi lắc đầu mà nói với y:

“Lam nhị công tử, đến cái này mà ngươi cũng không biết sao, những chuyện có thể làm còn rất nhiều đó. Ví dụ như sau khi bái đường thành thân chính là cởi quần áo…”

Mũi chân trắng nõn có chút phiếm hồng, cổ chân của thiếu niên thon gầy đến mức chỉ cần dùng một tay là có thể nắm được, có chút nhàm chán mà nhẹ nhàng đá đá cẳng chân Lam Vong Cơ, đạp đến mức làm ống quần cuộn lên. Vành tai Lam Vong Cơ ngày càng đỏ, tuy trong lòng biết rõ người kia đang cố tình chơi xấu, nhưng tầm mắt lại không thể nào dời khỏi cổ chân trắng nõn đang cọ cọ vào chân mình. Trong lòng có chút buồn bực xen lẫn khó hiểu, chẳng lẽ người này đối với ai cũng ngả ngớn như vậy, cởi giày để lộ chân trần dây dây dưa dưa trêu chọc cẳng chân người khác.

Hai người bọn họ quen biết đã nhiều năm nay, Ngụy Vô Tiện cũng không phải chưa từng thẳng thắn cởi quần áo trước mặt y. Nhưng sau khi chấp nhận rằng trong khoảng thời gian này phải cố gắng làm đúng nghĩa vụ của một trượng phu, có trách nhiệm với hắn, Lam Vong Cơ đã đứng ở góc độ của người làm chồng mà hết sức khoan dung với Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện kéo dài giọng, nhếch miệng lên mà cười cợt nói một câu:

“Sau đó ngủ cùng nhau…”

Hơi thở của Lam Vong Cơ khựng lại trong chớp mắt, sau đó y thong thả gật đầu:

“Được.”

Ngụy Vô Tiện: “Ha ha ha ha ha ha ha ha… Hả?”

Hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị người ta túm lấy cổ tay rồi đè xuống giường, hỉ phục bị lột xuống, cổ chân cũng bị đè chặt lại. Vốn dĩ Ngụy Vô Tiện chỉ muốn trêu đùa y mà thôi, lại không nghĩ đến y thật sự làm vậy, lông tơ khắp người dựng đứng hết cả lên:

“Lam Lam Lam Lam Trạm! Ngươi làm cái gì…?”

Lam Vong Cơ đè trên người hắn, đem hỉ phục của hắn lột sạch ra, nhàn nhạt nói:

“Làm theo lời ngươi.”

Y dừng lại một chút, nói tiếp:

“Cởi quần áo đi ngủ.”

Ngụy Vô Tiện giãy giụa muốn chống lại, nói:

“Thế ngươi tự cởi của ngươi là được rồi, cởi của ta làm cái gì?! Ta còn chưa muốn ngủ!”

Lam Vong Cơ lạnh nhạt nói:

“Ngươi đã nói, cùng nhau.”

Ngụy Vô Tiện: “…”

Ngụy Vô Tiện gào lên:

“Đừng mà! Lam nhị công tử ngươi tha cho ta đi! Hai người chúng ta chỉ là giả vờ thành thân thôi, ngươi thật sự muốn ngủ cùng ta đấy à?!”

Lam Vong Cơ: “Ừ.”

Ngụy Vô Tiện bị một chữ “Ừ” không nặng không nhẹ này của y dọa đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, luống cuống không biết làm thế nào, lập tức nghiêng đầu cắn phập một phát lên cánh tay của Lam Vong Cơ đang dùng để đè hắn xuống. Lam Vong Cơ bị cắn thì nhíu mày một cái, hơi thả lỏng tay ra. Hỉ phục trên người Ngụy Vô Tiện còn mắc lại ở khuỷu tay thon gầy, trung y xộc xệch. Hắn lùi sâu vào góc tường, cực kỳ cảnh giác, khuôn mặt trắng bệch cả ra:

“Ngươi đừng lại đây! Có chuyện gì chúng ta từ từ nói, đừng có động tay động chân!”

Sắc mặt của Lam Vong Cơ lúc này cũng kém cực kỳ, tức giận đến mức tái đi, nắm lấy cổ tay vừa bị cắn đang còn lưu lại dấu răng, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Hai người vẫn còn giằng co, không ai đoán ra đối phương đến cùng là muốn làm cái gì.

Trong phút chốc, Lam Vong Cơ nặng nề mà liếc Ngụy Vô Tiện một cái, sau đó túm lấy mắt cá chân hắn, ‘bịch’ một tiếng lôi người về giống hệt như túm cổ con mèo con mà xách lên. Ngụy Vô Tiện mắt trợn ngược, hoảng sợ nói:

“Ngươi…!”

Ngay sau đó, hắn không nói được gì ngoài “Hừ” lên một tiếng, đau đến mức nhe răng trợn mắt. Thiếu niên bình thường thanh lãnh anh tuấn trầm ổn vậy mà cũng học theo cúi đầu cắn lên tay hắn một phát!

Phát cắn này khiến đầu óc Ngụy Vô Tiện kêu ‘tạch’ một cái, nổi trận lôi đình. Cảm giác giống như bị chó cắn này khiến trong lòng hắn cực kỳ bứt rứt.

“Lam Trạm ngươi là chó à? Ta cắn ngươi thì ngươi cắn lại ta sao?!”

Lam Vong Cơ im lặng nhìn hắn, không nói một câu, đáy mắt cũng có chút đỏ lên. Ngụy Vô Tiện khó tin mà nhìn y:

“Ngươi còn không trả lời ta… Quy phạm đoan chính của Lam gia ngươi vứt đi đâu hết rồi hả???”

Hắn nói xong, lại hung hăng mà cắn một miếng vào cổ Lam Vong Cơ để trả thù. Lam Vong Cơ bị hắn cắn, ấn đường lại nhíu chặt. Tiếp đến cũng đè ngay sườn cổ trắng nõn của hắn mà cắn một miếng.

“Thao!”

Ngụy Vô Tiện buột miệng chửi thề, tức muốn hộc máu mà đánh tiếp.

Hai người giống như hai con thú nhỏ vật lộn dây dưa đánh nhau trên giường. Ngươi cắn ta một miếng, ta cắn ngươi một miếng, sống chết không chịu buông tha. Tâm tư muốn chạy trốn ban đầu của Ngụy Vô Tiện lúc này đã không còn sót lại tí nào, trong đầu toàn là: người này như vậy mà lại cắn ta?!

Hai thiếu niên vốn là tuổi trẻ khí thịnh huyết khí phương cương, hoặc là Lam Vong Cơ giống như ăn nhầm thuốc gì đó, thế mà cũng náo loạn cùng hắn thành một đoàn.

Hai người để lại trên người đối phương toàn dấu răng, trên cần cổ dễ lộ nhất cũng để lại vết tích rõ ràng nhất, chắc cũng phải mấy ngày mới tan được. Quần áo vương vãi từ trên giường xuống dưới đất, kéo đến khi trên người chỉ còn lớp trung y mỏng manh rồi mà hai người vẫn không ngừng đánh nhau.

Ngụy Vô Tiện nhớ lại lúc nãy bái đường cũng là kiểu ngươi không nể mặt ta ta cũng không thèm có thái độ tốt với ngươi, ở bái cuối cùng còn đem trán cụng trán đến mức đau điếng. Lúc đó Ngụy Vô Tiện còn nhe răng cười lạnh một tiếng, níu lấy ống tay áo màu đỏ của Lam Vong Cơ kéo y lại gần một chút, cúi đầu nói:

“Ngươi xong rồi còn!”

Ngụy Vô Tiện bị người ta đè dưới thân mà thở hổn hển, cái cổ trắng nõn cùng đầu vai lộ ra ngoài đều là dấu răng, y sam tuột xuống tận thắt lưng, da thịt trắng nõn nổi bật trên đệm giường đỏ tươi. Lam Vong Cơ chống tay xuống giường, nằm bên trên hắn, sắc mặt vẫn nặng nề như vậy, tràn đầy bất mãn, dấu răng trên người cũng không ít hơn so với Ngụy Vô Tiện là bao. Dù sao người này răng nhọn miệng sắc, lúc cắn người cũng không hề lưu tình. Bản thân Lam Vong Cơ không quá thuần thục cái loại chuyện khóc lóc om sòm lăn lộn càn quấy này, miễn cưỡng chỉ có thể gọi là học đòi theo thôi.

Ngụy Vô Tiện mặc dù bị đè cũng không hề ngoan ngoãn, vừa thở hổn hển vừa tiếp tục la làng lên:

“Ta phải mách với đại ca, ngươi bắt nạt ta! Không chỉ bắt nạt ta, còn cắn ta! Lam Trạm, ngươi quá đáng lắm luôn! Tốt xấu gì ta cũng là đạo lữ vừa bái đường thành thân với ngươi, ngươi nỡ lòng nào đối xử với ta như vậy hả?!”

Cơn giận của thiếu niên lang kéo lên đến tận đỉnh đầu, khóe mắt đỏ ửng nhưng ánh mắt vẫn hung hăng cực kỳ. Thấy trên người người kia không còn chỗ nào để hạ miệng, đại não liền phát hỏa, vươn tay lên kéo cổ y xuống, cắn lên cái má trắng nõn kia.

Hơi thở ấm áp phả lên khuôn mặt, cùng với cái lưỡi mềm mại bên dưới răng nanh còn vươn ra liếm một cái, Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy cơn tức giận phải nín nhịn trong lòng từ sáng ngay lập tức ầm ầm bùng nổ. Người này từ sáng đến giờ hết lần này đến lần khác mà ầm ĩ với y. Giống như đang dùng cái móng vuốt của mình nhẹ nhàng mà cào lên ngực y hai cái, cào không nặng không nhẹ, nhưng lại khiến sự bực bội trong lòng y trỗi dậy, chỉ hận không thể bịt cái mồm đang không ngừng huyên thuyên kia.

Sự cáu kỉnh trong lòng Lam Vong Cơ cũng dâng lên đến cực điểm rồi, cúi đầu ghé sát xuống mặt hắn. Khuôn mặt từ trước đến nay luôn bình thản lúc này cũng như đang nổi lên từng đợt sóng ngầm. Y thở dốc một tiếng, giọng nói mang theo vài tia tức giận không thể đè nén:

“Thế thì đã sao…!”

Sau đó thuận theo động tác cúi xuống mà cắn lên cánh môi mềm mại của Ngụy Vô Tiện.

Cảm giác nóng ẩm bao phủ trên môi khiến Ngụy Vô Tiện đột nhiên trợn tròn mắt. Huyết dịch toàn thân đều đánh thẳng lên đại não, lông tơ cả người hắn lập tức dựng hết cả lên!

9.

Người trong lồng ngực bỗng dưng cứng đờ, chớp mắt trước đó rõ ràng còn hùng hổ mà cắn tới cắn lui, giống hệt một con báo nhỏ không bị kìm hãm, thế mà trong khoảnh khắc này bỗng khựng lại.

Chỗ tiếp xúc rất mềm mại nhưng lại không hề ẩm ướt. Lúc trước bởi vì đánh trái cắn phải mà cọ qua cọ lại trên làn da, nhẹ nhàng quẹt qua khuôn mặt y, lúc này đã bị ngậm lấy, dùng răng nanh mà liên tục day cắn. Cánh môi nhạt màu không ngừng thô bạo mà hết gặm rồi cắn lên khóe môi ngày thường vẫn cong lên mang theo ý cười, thậm chí còn nhẹ nhàng cọ xát lên cánh môi mềm một chút.

Thật mềm, hơn nữa còn có chút dư âm ngọt ngào lưu lại nơi đầu môi.

“…”

Hai người họ mắt to nhìn mắt nhỏ, không hẹn mà gặp cùng nhau ngây người ra. Mặt đối mặt trong khoảng cách quá gần, chóp mũi cũng bao phủ một tầng mồ hôi mỏng, làn da lộ ra bên ngoài quần áo như có như không mà dính lấy nhau. Chẳng biết từ khi nào lòng bàn tay đang kê dưới tấm lưng thon gầy đã mướt mồ hôi, dùng sức mà siết chặt lấy vòng eo thon gọn đang lộ ra ngoài trung y của Ngụy Vô Tiện. Thiếu niên ngày thường luôn hiếu động, cơ bắp dẻo dai, vòng eo thon gọn, làn da bóng loáng mịn màng giống như được phủ một lớp mật đào ấm áp.

Ngụy Vô Tiện ngây ngốc mà nhìn đôi mắt nhạt màu gần trong gang tấc, bị rèm mi đang khẽ lay động của đối phương chọc cho ngứa ngáy, theo bản năng mà nhắm mắt lại. Nói chung là hắn vẫn còn chưa kịp hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, nhưng máu nóng toàn thân đã dồn hết lên não, bị đối phương hung hăng cắn lên những chưa chỗ chưa từng có ai đụng qua khiến lông tơ toàn thân dựng đứng hết cả lên, đầu óc nổ tung.

‘Cạch!’

Ngụy Vô Tiện bị người ta đẩy mạnh một cái, lưng đập mạnh xuống giường, cho dù đã được phủ kín đệm chăn nhưng vẫn phát ra một tiếng động thật lớn, đau đến nhe răng trợn mắt. Một cỗ đau nhức từ dưới thắt lưng Ngụy Vô Tiện chậm rãi bò khắp toàn thân. Hắn trong lòng phát hỏa, vô thức ngẩng phắt đầu lên hung hăng nói:

“Ngươi…!”

Nhưng đến khi đối diện với ánh mắt của Lam Vong Cơ, hắn bỗng dưng ngây ngẩn cả người.

Vành mắt Lam Vong Cơ đỏ bừng, trên mặt là biểu tình kinh ngạc đến mức không thể tin được, như là hoàn toàn không thể chấp nhận được chuyện vừa xảy ra, một mạt ửng hồng từ cổ leo lên trên rồi nhanh chóng nhuộm đỏ cả vành tai.

Ngụy Vô Tiện: “Lam…”

Lam Vong Cơ thở ra một ngụm khí lạnh, trong phút chốc hồn cũng bị gọi về, một tia thẹn thùng khó nói lên lời xẹt qua đáy mắt y, rõ rõ ràng ràng mà rơi vào trong tầm nhìn của Ngụy Vô Tiện, khiến hắn tự dưng lại cảm thấy bực bội.

Ngụy Vô Tiện phát cáu, gắt:

“Ngươi trưng ra cái vẻ mặt đó cho ai xem, ta còn không…”

Hắn còn chưa nói dứt lời đã bị một đống chăn đổ ụp thẳng lên người. Nói là nện lên thì đúng là có hơi quá, chẳng qua là lực tay của Lam Vong Cơ rất lớn, không nói một lời mà gom hết chăn đệm trên giường ném qua chỗ hắn, khiến cho Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp nói thêm chữ nào đã bị chôn trong đống mềm mại kia.

Ngụy Vô Tiện: “…”

Cổ chân nhỏ gầy vốn vẫn còn lộ bên ngoài cũng bị Lam Vong Cơ thở dồn dập túm lấy nhét vào trong chăn. Ngụy Vô Tiện chỉ còn lộ mỗi hai con mắt, xuyên qua khe hở giữa tầng tầng lớp lớp chăn đệm mà im lặng nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ. Người nọ ít khi đánh mất vẻ trầm ổn như vậy, hoảng loạn đến mức tay chân cũng không biết để đâu cho phải, vẫn còn hướng ra trước trong động tác ném chăn về phía Ngụy Vô Tiện, che đi khuôn mặt kia cùng với nửa thân trên trần trụi, còn có… đôi môi mềm mại đó nữa.

Cật lực mà cắn, cắn đến mức có vết rỉ máu, dấu răng còn lưu lại bên trên.

Lồng ngực Lam Vong Cơ phập phồng kịch liệt, vành mắt ngày càng đỏ, lông mi run rẩy theo sự kinh hãi đang dâng lên từ đáy lòng, sau khi ném hết đồ đi thì tay chân luống cuống không biết làm gì. Y khó khăn hít vào một hơi mạnh đến mức Ngụy Vô Tiện có thể nghe rõ được tiếng không khí chuyển động. Sau đó y xoay người, quay lưng về phía Ngụy Vô Tiện, không nhúc nhích nữa.

Ngụy Vô Tiện: “…”

Một lúc lâu sau, ngón tay thon dài của thiếu niên gảy gảy chăn, thò khuôn mặt bị nghẹn khí đến mức đỏ hồng ra. Sau trận đánh loạn cắn bừa vừa rồi, tức giận cũng lui đi không ít, cổ họng có chút ngứa ngáy, không nhịn được mà ho khan một tiếng.

‘Khụ!’

Thanh âm rõ ràng rất nhẹ, nhưng trong không gian yên tĩnh này lại cực kỳ rõ ràng. Tấm lưng của Lam Vong Cơ đang đưa về phía hắn bỗng chốc cứng đờ, bàn tay đang đặt trên đầu gối siết lại đến mức trắng bệch, đến cả hơi thở cũng trở nên rối loạn. Đến tận lúc này Ngụy Vô Tiện vẫn còn cảm thấy ngơ ngác, tuy hiểu rằng hai người chỉ là không cẩn thận cắn trúng mà thôi, cũng không phải là hôn nhau thật… Nhưng mà phản ứng của Lam Vong Cơ so với mình cũng lớn quá đi, làm hắn tưởng rằng y gom cả cái sự hết hồn của mình vào rồi biểu hiện ra ngoài vậy, khiến cho lúc này hắn không biết phải trưng ra biểu tình như thế nào cho đúng, bởi vì nét mặt của Lam Vong Cơ khi nãy giống hệt như là trời sắp sập đến nơi rồi vậy. Ngụy Vô Tiện thở gấp mấy hơi, một lúc lâu sau mới khô khốc nói:

“Vừa nãy…”

Lam Vong Cơ không nói tiếng nào, trong phòng im lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng, sự xấu hổ lan tỏa trong không khí rồi bao trùm lên cả hai người.

“Chuyện kia… ngươi…”

Trong đầu Ngụy Vô Tiện lúc này là một mớ hỗn loạn, trong chốc lát không biết nên mở miệng như thế nào mới có thể phá vỡ cục diện xấu hổ này, cho nên nói bậy nói bạ:

“Ta và ngươi…”

Lam Vong Cơ không một tiếng động siết chặt lấy vạt áo, đáp lại rất nhẹ:

“Ừm…”

Ngụy Vô Tiện nuốt một ngụm nước bọt, lấy lại bình tĩnh, hơn nửa ngày cũng không nói được một câu rõ ràng:

“Hai chúng ta…”

Giọng nói của Lam Vong Cơ ngày càng nhỏ:

“Ừm.”

Ngụy Vô Tiện: “Vừa rồi, lúc đầu là hai chúng ta đang đánh nhau đúng không?”

Lam Vong Cơ: “Ừ.”

Ngụy Vô Tiện: “Sau đó ta cắn ngươi.”

Lam Vong Cơ: “Ừ.”

Ngụy Vô Tiện: “Ngươi cắn lại ta.”

Lam Vong Cơ: “Ừm…”

“Trong lúc nóng giận, ta cắn lại…” Ngụy Vô Tiện ngưng lại một chút, ra vẻ đau đầu mà xua xua tay: “Quên đi, ta cũng không đếm rõ là cắn lại bao nhiêu lần.”

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng mà “Ừ” một tiếng.

Yết hầu của Ngụy Vô Tiện trượt xuống rồi lại trượt lên một vòng, nói tiếp:

“Cuối cùng chúng ta…”

Lam Vong Cơ mím chặt môi. Trong phút chốc, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, đánh vỡ sự im lặng:

“Ôi trời, căng thẳng như vậy làm cái gì, đã hôn đâu mà. Chỉ là hai bên cắn nhau thôi chứ có gì đâu.”

Ngón tay Lam Vong Cơ siết chặt hơn một chút. Ngụy Vô Tiện lại thử thăm dò:

“Vậy nên… không phải là hôn, đúng không?”

Lam Vong Cơ im lặng một lúc lâu, sau đó cúi đầu mà “Ừm” một tiếng. Một chữ này nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, không lắng tai nghe kỹ thì hoàn toàn không nghe thấy được. Nhưng mà Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy y nói vậy thì trong lòng trấn định hơn không ít, cười nói:

“Được rồi, quên việc này này đi, ngươi không nói ta không nói, sẽ không ai biết đâu mà.”

Hắn ngừng lại một chút, nói tiếp:

“Chịu đựng xong ba tháng này, ta với ngươi cũng đường ai nấy đi, đừng đem việc này để trong lòng nữa.”

Lam Vong Cơ: “Ừ.”

Ngụy Vô Tiện do dự vươn tay ra, nhưng cuối cùng vẫn chọn vỗ vỗ vai Lam Vong Cơ, ra vẻ không để ý nhiều mà khuyên bảo:

“Chỉ là môi chạm môi thôi mà, cũng đâu phải là hôn.”

Hắn cười ha ha một tiếng, nói:

“Phản ứng lớn như vậy, đừng nói là ngươi chưa từng thử hôn ai bao giờ đấy nhé?”

Tính hắn hay thích nói đùa, lại không nghĩ rằng vừa nghe thấy câu này, Lam Vong Cơ từ nãy đến giờ ngồi im không nhúc nhích lại quay đầu lẳng lặng mà nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện hỏi:

“Sao đấy?”

Khuôn ngực Lam Vong Cơ vẫn còn chút phập phồng, giọng nói cũng lạnh đi vài phần:

“Ngươi thử rồi?”

Ngụy Vô Tiện nghe y nói vậy thì cảm thấy giống như bị khiêu khích, tiểu tâm tư không muốn chịu thua về mặt này lại vèo vèo phóng thẳng ra ngoài. Hắn nhếch môi, thanh âm cố tình kéo dài ra, mang theo một chút ý vị xấu xa:

“Ngươi nghĩ rằng ai cũng như ngươi cả ngày ngồi ngốc ở Vân Thâm Bất Tri Xứ này, lúc nào cũng chỉ biết đến thư tịch với cả gia quy thôi sao.”

Hắn ngửa người ra sau, hai tay kê sau đầu mà dựa vào gối, vung vẩy bàn chân nói:

“Ta đây, đương nhiên là…”

Nói còn chưa dứt câu, từ bả vai đến thắt lưng còn trần truồng chưa mặc quần áo cho tử tế lại bị người ta úp chăn lên. Bị y nhiều lần chặn họng như vậy, Ngụy Vô Tiện cũng bắt đầu có vài phần tức giận:

“Lam Trạm, ngươi làm cái quái gì đấy!!!”

Ngụy Vô Tiện cáu kỉnh xốc chăn lên, lại gặp ngay ánh mắt của y. Lam Vong Cơ từ trên cao mà nhìn xuống hắn, lạnh lùng nói:

“Mặc quần áo cho tử tế.”

Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn, phát hiện ra chính mình từ khi bắt đầu đến giờ y quan đều không đoan chính. Hắn tự biết mình đuối lý, cũng biết Lam Vong Cơ cực kỳ chán ghét dáng vẻ quần áo không chỉnh tề này của mình, cảm thấy quá rõ ràng rồi. Không trách được người này lại tức giận đến vậy…

Ngụy Vô Tiện than thở nói:

“Mặc thì mặc được thôi, ai như ngươi vừa hung dữ lại mạnh tay như vậy chứ.”

Hắn quay đi quay lại hai ba lần là đã đem trung y tụt xuống đến thắt lưng kéo lên, nhìn qua vết răng còn lưu lại trên đầu vai thì thấy chói mắt cực kỳ. Tuy là không nhiều lắm, nhưng lúc cắn dùng sức nên lưu lại dấu vết sâu vô cùng, có lẽ mấy ngày cũng chưa tan. Đợi hắn mặc quần áo xong, đang muốn tiếp tục lý luận với người bên cạnh một phen, lại phát hiện ra Lam Vong Cơ đã đưa lưng về phía hắn mà ngủ từ lúc nào rồi.

Chiếc giường này đủ lớn, hai thiếu niên ngủ vẫn rất thoải mái. Lam Vong Cơ giống như chán ghét cái đồng sàng cộng chẩm này, không muốn đụng chạm gì cả, nằm cách xa hắn hẳn nửa cánh tay. Y nghe thấy tiếng Ngụy Vô Tiện sột soạt sột soạt mặc quần áo bên này ngừng lại, nhàn nhạt nói một chữ:

“Ngủ.”

Ngụy Vô Tiện bị y chặn ngang đến mức không nuốt trôi nổi cục tức này, vốn là muốn nói thêm vài câu, nhưng cuối cùng cảm thấy nếu như muốn tỏ ra mình giận thật rồi thì không nên nói nữa. Hắn hừ lạnh một tiếng, cũng quay lưng lại với y, nằm lên trên đống chăn, nói:

“Ngươi không đắp chăn à?”

Bên kia không đáp lại. Ngụy Vô Tiện thấy thế thì tự kéo chăn lên, nói:

“Không đắp thì thôi, ta tự đắp một mình.”

Làn khói nhẹ nhàng mang theo mùi đàn hương lượn lờ trong không trung, len lỏi đến từng ngóc ngách trong căn phòng, lặng im không một tiếng động mà mơn man nơi chóp mũi Ngụy Vô Tiện, khiến cho lồng ngực có chút nóng lên. Hắn cố gắng thở thật nhẹ, giống như đem sự buồn bực trong lòng nãy giờ hóa thành một luồng khí rồi phun ra, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Nói không thèm để ý đương nhiên là giả rồi, chỉ là hắn không muốn thể hiện ra rằng mình cũng xấu hổ mà thôi…

Tuy nói là cắn, nhưng cũng chả khác hôn môi là bao. Chỉ cần nghĩ lại cảm giác ấm áp mềm mại khi bốn cánh môi chạm nhau thôi cũng đủ để đầu óc hắn nóng lên, hai mắt mờ đi, tay chân đang đặt trên giường mềm nhũn đến mức chẳng còn chút sức lực nào, muốn nâng dậy cũng nâng không nổi. Ngụy Vô Tiện cuộn tròn người lại, trong lòng có chút buồn bực, nghĩ thầm: Người hôn… à cắn ta cũng chính là ngươi, mà người làm ra vẻ bị bắt nạt cũng là ngươi. Còn ta thì lại giống như cường hào chỉ biết khi nam bá nữ là thế nào. Trời ạ, còn công lý hay không chứ!

Đây…

Đây cũng là nụ hôn đầu tiên của hắn đấy!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp