[VONG TIỆN] OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

1-6


2 tháng

trướctiếp

Vân Mộng, Liên Hoa Ổ.

Được ngày đẹp trời, Ngụy Vô Tiện lười nhác dẫn theo một đám sư đệ đi chơi bắn diều. Hắn híp mắt lại, quan sát con diều đang bay cao nhất bên trên, gần như là đã có thể lẩn vào trong mấy đám mây trời.

Lục sư đệ không biết là chạy đi chỗ quỷ nào chơi rồi, bảo đi nhặt diều mà đến cái bóng cũng chẳng thấy. Mọi người đang định đi tìm thì phát hiện ra Lục sư đệ đang từ đằng xa chạy về, trên tay còn cầm một con diều mới tinh vừa mua ở chợ, vừa chạy vừa la to:

“Đại sư huynh! Lam nhị công tử tới Vân Mộng rồi! Lam nhị…”

Lục sư đệ ngẫm nghĩ một lát, sau đó sửa lại:

“Cô gia* thấy diều của đệ hỏng rồi, còn tiện tay mua cho đệ một con mới này!”

(*Cô gia: Cách gia đình nhà gái gọi chàng rể nhà mình.)

Ngụy Vô Tiện bị cách xưng hô này dọa đến mức cả người run lên, nói:

“Đệ gọi vớ vẩn cái gì đấy?”

Cánh tay đang ổn định cũng run lên theo, mũi tên trên tay liền lệch một đường quỷ dị, không một tiếng động mà phóng thẳng đi. Tốc độ của nó cực nhanh, tuy đầu đã được bịt kín, không thể làm bị thương người khác, nhưng mà vẫn dễ dàng để lại vết bầm tím. Mọi người xung quanh sợ tới mức đồng thanh hô lên:

“Cẩn thận!”

‘Bặp.’

Một người chậm rãi đi vào từ cửa bên, bình tĩnh mà đưa tay bắt được mũi tên đó. Đầu tên chỉ còn cách mặt y một chút, bị bàn tay chặn lại ngay trước đôi mắt lưu ly nhàn nhạt. Trong phút chốc Lục sư đệ như bừng tỉnh, thảm thiết gào lên:

“Đại sư huynh, huynh mưu sát thân phu à!!!”

Ngụy Vô Tiện vì lỡ tay mà sắc mặt trắng bệch còn chưa trở lại bình thường, rít lên một câu:

“Đệ nói láo, ai mưu sát!”

Ngụy Vô Tiện ngẩn người ra, lại nói tiếp:

“Không đúng, con mẹ nó ai là thân phu của ta cơ?!”

Mọi người không hẹn mà gặp cùng đưa tay chỉ vào Lam Vong Cơ sắc mặt cũng không tốt lắm đang đứng đó không xa:

“Y đó!!!”

Lam Vong Cơ đang đứng gần đó không nhanh không chậm mà đi tới:

“Ngụy Anh!”

Ngụy Vô Tiện cảnh giác nói:

“Làm sao?”

Lam Vong Cơ im lặng nhìn hắn một lúc lâu, nói chung là cũng bởi vì thù mới nợ cũ cùng lúc dâng lên nên sắc mặt đen sì, nói:

“Huynh trưởng bảo ta đến đón ngươi về.”

Ngụy Vô Tiện hỏi:

“Đón ta làm gì?”

Lam Vong Cơ ngừng lại một chút, nhìn sang chỗ khác, có vẻ hơi khó mà mở miệng, giống như nói một chữ thôi cũng cực kỳ khổ sở vậy. Một lúc lâu sau, y mới thấp giọng buồn bực nói:

“Bái đường thành thân với ta…”

Lời vừa dứt, Lục sư đệ liền sợ hãi mà hét lên một tiếng, con diều trong tay rơi xuống đất cũng không thèm nhặt, lúng ta lúng túng mà túm lấy vạt áo của Ngụy Vô Tiện.

“Ối!!! Đại sư huynh, huynh đừng có chạy mà…”

“Bên ngoài bức tường đó có chó dữ đó! Không phải chỉ là bái cái đường thôi sao, làm sao mà quan trọng bằng tính mạng được!!!!”

2.

Ngụy Vô Tiện chậm chậm chạp chạp mà thu xếp tay nải, tâm không cam tình không nguyện, chỉ hận không thể đem thời gian trì hoãn đến năm hắn bảy tám mươi tuổi cho rồi. Hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai, vừa quay đầu lại liền thấy Giang Yếm Ly đang yên lặng đi theo sau mình, đem những thứ hắn hết thu vào lại lấy ra sắp xếp lại tử tế.

Ngụy Vô Tiện: “…”

Ngụy Vô Tiện khổ sở nói:

“Sư tỷ…”

Giang Yếm Ly mỉm cười, đem quần áo hắn vừa vứt lung tung gấp lại đâu ra đấy rồi đặt xuống, nói:

“A Tiện, đến Lam gia nhất định phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt đấy.”

Ngụy Vô Tiện lại lôi Tùy Tiện ra, nói:

“Nhưng đệ không muốn đi!”

Giang Yếm Ly đem Tùy Tiện cất vào, nghiêm túc nói:

“A Tiện, đệ nhất định phải đi.”

Ngụy Vô Tiện vò mẻ không sợ rơi, đem tất cả mọi thứ đã sắp xếp ổn trên giường giày vò xoắn vặn lại như cái bánh quẩy, còn kém mỗi nước lăn lộn la hét khóc lóc om sòm:

“Sư tỷ, đệ thật sự… không muốn đi…”

Giang Yếm Ly im lặng nhìn hắn một lát rồi thở dài. Nàng thấp giọng nhỏ nhẹ nói:

“Cũng đâu có cách nào khác… Nếu không thì đệ không sống nổi qua mười bảy tuổi.”

Trong nháy mắt Ngụy Vô Tiện giống như quả bóng xì hơi, đến ngay cả sức duỗi chân hắn cũng không có, bịch một tiếng ngã xuống giường.

3.

Lễ Trảo Chu* vốn là một nghi thức cực kỳ quan trọng, sau khi sinh ra tròn một tuổi, người ta sẽ đem đủ loại đồ vật bày ra trước mặt tiểu hài tử, để mặc cho nó muốn vươn tay lấy gì thì lấy. Theo phong tục thì những đồ vật hay dùng thường có giấy, mực, bút, nghiên, bàn tính, tiền đồng, sổ sách.

(Lễ Trảo Chu: Lễ chọn đồ vật đoán tương lai, tổ chức vào tiệc đầy năm.)

Thế gia của Tu tiên giới lại càng đặc biệt coi trọng chuyện này, những thứ để cho hài tử mới sinh bắt đều là vật có linh tính, bởi vậy cũng tạo điều kiện cho linh vật cùng người bắt được nó trong lúc đó tạo thành “Khế”. Khi đứa trẻ bắt được một vật, cũng là lúc cùng nó ký kết “Khế”. Linh vật này từ nay về sau sẽ cùng nó bầu bạn suốt năm tháng, tận đến khi chết đi. Vật có linh tính, nếu như đã kết “Khế” với ai thì sẽ nhận người đó làm chủ, mặc cho người đó sai khiến. Chỉ cần người ký khế ước tình nguyện giao phó, đương nhiên khi hành động tâm ý cũng sẽ tương thông.

Nhưng cũng có rất nhiều vật linh khí mạnh mẽ, trong lễ Trảo Chu được lây nhiễm khí tức của con người, sau đó tự quyết định số phận của chính mình. Tuy là người tu tiên, nhưng tính mệnh kéo dài cũng chỉ có hạn, còn một số linh vật gần như có thể trường tồn cùng trời đất. Nếu có thể tự quyết định số phận của chính mình, đương nhiên không muốn ký kết khế ước cùng con người, tránh việc sau khi người đó chết đi sẽ bị ép buộc phải phong ấn. Cho nên cũng sẽ có một số linh vật kiệt ngao bất tuân*, thà rằng chịu tổn hại linh nguyên cũng muốn cùng người thực hiện lễ Trảo Chu đánh một trận, không chết không ngừng. Nhưng mà phần lớn kết quả đều là cả hai bên cùng chịu thiệt.

(*Kiệt ngao/ngạo bất tuân: Xuất phát từ điển tích về con ngựa bất kham của vua Kiệt, ví người tài giỏi quật cường như ngựa tốt (*ngao/ngạo: ngựa khó thuần), có sức mạnh, tự lập tự cường, không ai sai khiến, kìm hãm được.)

Vì để giảm bớt tình trạng lưỡng bại câu thương này, bên trên linh vật và người chọn đồ sẽ có cùng một tiêu ký giống nhau, chỉ khi cả hai bên vừa lòng với nhau thì mới lộ ra. Tiêu ký này có thể áp linh, cho nên cũng dùng để chấn linh.

Vốn dĩ Ngụy Vô Tiện kém Lam Vong Cơ mấy tháng tuổi, nhưng khi Lam Vong Cơ vừa ra đời, bởi vì linh khí quá thịnh mà thu hút rất nhiều kẻ có ý đồ xấu cùng đủ loại tà túy yêu vật. Mẫu thân của Ngụy Vô Tiện Tàng Sắc tán nhân đối với loại này vô cùng hiểu biết, từng ra tay giúp đỡ y bế quan, tiến hành khống chế linh khí tiết ra ngoài. Tính cách của Tàng Sắc tán nhân lại tương đối thú vị, sau khi quen biết với mẫu thân Lam Vong Cơ thì cả hai nhanh chóng trở thành bạn thân nơi khuê phòng. Nàng từng nói đùa rằng, Lam phu nhân đã sinh một nam rồi, nếu nàng sinh một nữ thì sẽ để cho hai đứa đính hôn khi còn trong nôi*.

(Nguyên tác: Oa oa thân.)

Lúc ấy Tàng sắc đã mang thai, lúc hạ sinh Ngụy Vô Tiện cũng là lúc Lam Vong Cơ bế quan trở ra. Hai vị mẫu thân quan hệ cực tốt, liền đem lễ Trảo Chu lỡ ngày đã lâu của Lam Vong Cơ tổ chức cùng với Ngụy Vô Tiện.

Nhưng mà trong lúc diễn ra thì lại xuất hiện một chuyện thật lớn.

Anh hài Lam Vong Cơ lúc ấy tính tình đã vô cùng an tĩnh, ngoan ngoãn ngồi trên bàn không hề nhúc nhích, mi mắt hạ thấp, cũng không nhìn loạn xung quanh. Nhưng Ngụy Vô Tiện thì ngược lại, chỉ cần nhìn thôi cũng biết là một đứa bé nghịch ngợm thích gây chuyện, cầm khăn trải bàn đưa lên miệng cắn đến mức nước dãi tèm lem, ê ê a a mà bắt lấy tay Tàng Sắc, đòi hỏi một cái ôm từ mẫu thân. Trên bàn bày đầy rẫy nào là linh vật, nào là kỳ trân dị thảo có thể giải vạn loại độc, hoặc là binh khí quý giá của tiên môn.

Lam Vong Cơ lúc ấy còn nói chưa sõi, đi cũng chưa vững, chậm rãi đảo mắt một vòng quanh bàn, sau đó giống như bị vật gì đó thu hút sự chú ý, duỗi cánh tay dài núng na núng nính thịt ra, cầm lấy dây đàn của Vong Cơ cầm mà kéo về bên mình.

Lam Khải Nhân vốn đang cau mày im lặng đứng xem trong nháy mắt liền mặt mày hớn hở, nói:

“Vong Cơ, làm tốt lắm!”

Vong Cơ cầm cùng Lam Vong Cơ giống như tâm ý tương thông, ngay lập tức bị thu phục, trên thân đàn bắt đầu từ từ xuất hiện hoa văn mây cuốn. Những nét hoa văn này, so với các môn sinh khác thì tao nhã tinh tế hơn rất nhiều. Xung quanh không ngừng vang lên tiếng khen ngợi cùng tán thưởng nho nhỏ, không cần nhìn cũng biết, trên người Lam Vong Cơ chắc chắn cũng đã xuất hiện tiêu ký tương tự. Linh vật nhận chủ, từ nay về sau sẽ trung thành với chủ nhân của mình, cùng nhau bầu bạn cả đời.

Khuôn mặt thanh lãnh của Thanh Hành Quân cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt, nghiêng mặt nhìn Lam phu nhân đang ngồi bên cạnh mình. Trong lòng Lam Khải Nhân không ngừng tính toán, ngay cả kế hoạch sau này dạy Lam Vong Cơ tập đàn thế nào cũng đã định ra rồi. Bỗng dưng, một tiếng thét chói tai từ trong đám người truyền đến:

“Ối! Ngụy tiểu công tử, không được!”

Tất cả mọi người đều sững lại một chút, sau đó nhìn về phía tiếng kêu. Tiếp đến, khuôn mặt của Lam Khải Nhân liền tái đi.

Trong lễ Trảo Chu của chính mình, Ngụy Vô Tiện không bắt linh vật, cũng không cầm linh kiếm…

Mà túm lấy một người!

Hắn ngây thơ ngơ ngác mà túm lấy tay Lam Vong Cơ. Sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi, cảm thấy trên người người này có mùi sữa rất nồng, chính là loại hương vị trong trẻo mà hắn thích nhất. Cuối cùng, hắn há miệng, cắn phập một phát.

Đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ lập tức trừng lớn, bị dọa sợ đến mức ngây ngẩn cả người, ngay cả việc đơn giản nhất là đẩy hắn ra cũng không làm được.

Trong chốc lát, khế ước đã được tạo thành…

4.

“Đệ biết đệ biết. Tuy đệ với y đánh nhau từ nhỏ đến lớn, nhưng nếu đệ không bái cái đường thành cái thân với y để lừa đảo cái “Khế” kia một chút thì cả hai sống không đến tròn mười bảy tuổi thì chết.”

Ngụy Vô Tiện buồn bực vò đầu bứt tai, đem mái tóc đen nhánh vò thành một cái tổ quạ. Trong lễ Trảo Chu lại túm phải một người, đúng là một tin mới lạ trong giới tu tiên. Tuy Lam gia là thế gia lâu đời, đem tin tức ép xuống cũng không phải là chuyện gì khó, nhưng cũng có ít nhiều người biết được chuyện này.

Mặc dù đều là bé trai, nhưng trong giới tu tiên cũng không phải là không có chuyện nam tử cùng nam tử song tu. Khế ước một khi đã thành thì rất khó mà xóa đi. Tàng Sắc thử đủ mọi biện pháp, nhưng không cách nào hiệu quả. Cho nên chỉ có thể giao hẹn cùng Lam phu nhân, nếu có thể bồi đắp tình cảm được thì tốt, để cho hai đứa nhỏ thuận lý thành chương mà ở bên nhau. Còn nếu như không thể bồi dưỡng được… đến năm mười sáu tuổi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể bái đường thành thân trước, sau đó xem lại xem có cách nào xóa bỏ “Khế” không.

Giang Yếm Ly ngồi trên ghế, dịu dàng nói:

“Đúng vậy. Cho nên đệ không thể ầm ĩ nữa, đây là chuyện không còn cách nào khác.”

Nàng dừng lại một chút, nói:

“Huống hồ A Tiện đã quen biết Lam nhị công tử lâu như vậy rồi, cũng coi như là hiểu nhau.”

Ngụy Vô Tiện vừa nghe nàng nói đến đây, mặt liền nhăn lại:

“Sư tỷ! Tỷ không biết y cái người này… tính tình cứng nhắc đến mức nào đâu!”

Năm hắn đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học, vốn dĩ là để bồi đắp tình cảm. Ai ngờ nửa đêm trốn ra ngoài đi mua Thiên Tử Tiếu, lúc leo tường lẻn vào vừa mới quăng chân qua đã cùng người đánh một trận. Sau đó lúc nghe giảng không tập trung, tiếp tục bị răn đe. Đến Tàng Thư Các nói chuyện phiếm, lại bị người ta bắt đi chép sách. Trước lúc rời đi hai người còn đánh nhau một trận, hình như là bởi vì Ngụy Vô Tiện tặng y hai con thỏ, lại đều là thỏ đực. Đã thế hai con thỏ kia còn làm xằng làm bậy trên mặt bàn y, cho nên y tưởng là hắn muốn sỉ nhục mình.

Ngụy Vô Tiện không đếm nổi hai người đã đánh nhau bao nhiêu lần. Nhưng hắn lại nhớ rõ, mỗi lần nói chuyện cùng Lam Vong Cơ, người này chưa bao giờ dùng sắc mặt tốt mà đối diện với hắn.

Nghĩ lại cũng đúng, đang tốt đẹp làm một công tử thế gia thanh nhã anh tuấn, một trong Cô Tô song bích, lại bị chính mình ép buộc phải mang trên mình một cái “Khế”. Sau đó lại còn phải buộc chung một chỗ với mình, chưa kịp có mối tình đầu đã ấn đầu xuống bái đường thành thân với một nam nhân.

Giang Yếm Ly vẫn nhẹ nhàng nói:

“Lam nhị công tử phong thái đoan chính, cư xử lễ độ, sao lại…”

Ngụy Vô Tiện nói:

“Y đúng là phong thái đoan chính, cư xử lễ độ. Nhưng chỉ cần vừa dính dáng đến đệ, cả hai nhìn nhau không vừa mắt, cho nên đánh nhau thôi.”

Hắn lăn một vòng, sau đó từ trên giường ngồi dậy, rầu rĩ nói:

“Sư tỷ, đệ cùng y đúng là không có cách nào mà đội trời chung luôn ấy, cho nên cái kiểu hôn ước từ nhỏ cổ hủ gì gì đó này chắc là sẽ phải giải trừ thôi.”

5.

Nói thì nói thế, tuy phản kháng đủ đường, từ chối mọi cách, Ngụy Vô Tiện vẫn là bị mọi người nhét cho một cái tay nải căng phồng, sau đó rất không tình nguyện mà bước đến trước mặt Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ đợi hắn ở cửa một lúc lâu rồi, không vội vàng không khẩn trương, cứ như một chút gấp gáp cũng không có. Ngụy Vô Tiện trong lòng oán giận mà cằn nhằn: Ngươi cũng đâu có tình nguyện, cần gì phải một mực vâng theo cái “khế” này chứ?

Ngụy Vô Tiện đang muốn mở miệng thì Lục sự đệ đi sau hắn thò đầu ra, cười hì hì nói:

“Đại sư huynh, khi nào thì huynh về?”

Ngụy Vô Tiện bị hỏi đến chuyện này lại giống như con nhím xù lông, giọng nói cũng lạnh đi vài phần:

“Không biết.”

Lục sự đề “Ồ!” một tiếng thật dài, lại quay sang thăm dò Lam Vong Cơ:

“Cô gia, lần sau khi nào huynh lại đến tiếp vậy?”

Câu này hỏi so với hỏi Ngụy Vô Tiện khi nào trở về còn thật lòng hơn gấp vạn, tràn đầy sự mong mỏi. Giỏi lắm, một cái diều là đã có thể hoàn toàn mua chuộc con khỉ nhỏ này!

“Cô gia cái gì?! Không biết gọi thế nào cho đúng thì cũng đừng gọi bậy gọi bạ!”

Ngụy Vô Tiện nghe thấy loại xưng hô này tí nữa thì nộ khí công tâm, sắc mặt hết xanh lại trắng. Từ sư đệ lớn nhất đến sư đệ nhỏ nhất đều bất chấp mà lên tiếng:

“Lúc đầu còn định gọi là ca phu, nhưng nghe cứ chối tai thế nào ấy, nên đành thống nhất gọi là cô gia.”

Lục sư đệ còn tiếp tục biện minh:

“Bởi vì đại sư huynh huynh là gả đến Cô Tô chứ không phải là Lam nhị công tử gả đến Vân Mộng. Cho nên huynh ấy đúng là cô gia của Liên Hoa Ổ còn gì nữa.”

Ngụy Vô Tiện: “…”

Một lúc lâu sau, hắn giống như là hoàn toàn bó tay, không biết phải cãi lại thế nào, nhìn đi chỗ khác. Sau lưng lại liên tiếp vang lên vài tiếng “cô gia” nữa, Ngụy Vô Tiện uể oải nói với Lam Vong Cơ:

“Đi thôi, ta không muốn ở cùng lũ ngốc này nữa.”

Lam Vong Cơ vẫn ung dung bình thản như cũ, bỏ qua cái chuyện xưng hô thế nào cho hợp bối cảnh kia, nói:

“Ừ.”

06.

“Đầu, nhấc lên!”

Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói. Trong lòng Ngụy Vô Tiện bực bội, cho nên gục đầu lên vai, tay đang ôm thắt lưng y lại càng siết chặt hơn, cố ý cười đến cực kỳ thân thiết, nói:

“Lam nhị công tử, chúng ta cũng sắp thành thân đến nơi rồi, sao ngươi vẫn không chịu tập dần cho quen đi?”

Hắn cũng không ngự Tùy Tiện mà sống chết đòi chen chúc ngự cùng một thanh kiếm với Lam Vong Cơ, lên đường trở về. Cũng may thân kiếm của Tị Trần vốn rộng rãi, hai người đứng vẫn thoải mái.

Ngụy Vô Tiện ôm eo Lam Vong Cơ, nghịch ngợm dùng cái đầu bù xù của mình mà cọ vào cổ y, một tay còn vô cùng không thành thật mà sờ soạng loạn xạ vạt áo trước bụng cùng đai lưng của người ta, khiến Lam Vong Cơ toàn thân cứng đờ, ngự kiếm cũng không ổn định. Hai người bọn họ chưa bao giờ thử tư thế thân thiết như thế này, nhiều nhất cũng chỉ là lúc đánh nhau trên bờ tường của Vân Thâm Bất Tri Xứ ôm eo nhau mà lăn xuống. Cũng không biết bây giờ trong hồ lô của Ngụy Vô Tiện đang bán thuốc gì.

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Xem ta làm thế nào khiến ngươi ghê tởm ta muốn chết. Tốt nhất là tức giận đến mức bay đến nửa đường thì đá ta xuống kiếm, sau đó ta có thể nắm lấy cơ hội này quay về Vân Mộng nói ngươi bắt nạt ta. Nếu mà có thể đem cái hôn sự này hỏng bét thì lại càng hay nữa.

Hắn nghiến răng ken két, trên mặt lại tỏ vẻ cực kỳ lấy lòng, ngoan ngoãn mà dán vào sau lưng Lam Vong Cơ, “ôi chao” một tiếng, đem đầu vùi sâu vào vai y hơn. Giọng nói của hắn bị kéo dài ra, vừa nhẹ lại vừa mềm, suýt chút nữa còn có thể vắt ra nước, tỏ vẻ cực kỳ sợ hãi:

“Lam nhị công tử, ta sợ độ cao nha. Bay cao như thế này… ta đứng cũng không vững, ngươi cho ta mượn vai dựa tạm một chút đi…”

Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói:

“Chưa bao giờ nghe qua ngươi sợ độ cao.”

Hàm ý trong lời nói chính là: Ta quen ngươi lâu như vậy, mỗi lần thấy ngươi ngự kiếm lúc nào cũng bay cao hơn tất cả mọi người, vẫn sợ cao sao?

Ngụy Vô Tiện bị người đã quen biết mình mười mấy năm bóc mẽ cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn ra vẻ nhu nhược mà ưỡn ẹo dựa vào lưng Lam Vong Cơ, nói:

“Đêm hôm qua ngủ không ngon, từ trên cao thế này nhìn xuống chóng mặt đó!!!”

Lam Vong Cơ hỏi:

“Ngươi muốn như thế nào?”

Ngụy Vô Tiện mặt dày mày dạn nói:

“Không thế nào cả, ta muốn ôm ngươi thôi. Ngươi cũng ngàn vạn lần không được buông tay ta ra đâu, nếu không ta ngã xuống mất.”

Lam Vong Cơ im lặng.

Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên bị người ta túm lấy cổ áo xách lên. Trên mặt hắn lập tức lộ vẻ vui mừng hớn hở, trong đầu toàn là: Cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi, muốn đem ta vứt xuống sao.

Ai ngờ trong nháy mắt tiếp theo, nụ cười trên mặt hắn liền cứng đờ. Vóc dáng của Lam Vong Cơ không khác với hắn là bao, vậy mà lại có thể túm cổ hắn, sau đó xách lên dễ dàng giống như xách con mèo con vậy!

Mấy ngón tay thon dài trắng nõn túm lấy cổ áo sau gáy Ngụy Vô Tiện, sau đó đem hắn từ đằng sau chuyển lên phía trước. Khuôn mặt tuấn tú tuy rằng nhìn qua không tốt lắm, nhưng vẫn nhẹ hít vào một hơi rồi cứng ngắc mà ôm lấy Ngụy Vô Tiện từ phía sau.

Ngụy Vô Tiện: “…”

Hơi thở nhẹ nhàng quẩn quanh cạnh gáy, khiến Ngụy Vô Tiện ngứa đến mức rụt cổ lại, cảm thấy tóc gáy chắc chắn là dựng hết cả lên rồi. Hai tay mạnh mẽ vòng quanh đai lưng nhỏ hẹp, bàn tay đặt lên cái bụng phẳng lì, vững vàng mà đỡ lấy hắn, hai thân thể kề sát vào nhau không một kẽ hở. Rõ ràng là không hề quen thuộc với việc tiếp xúc thân mật như thế, vậy mà vẫn trúc trắc làm.

“…”

Ngụy Vô Tiện bị dọa sợ rồi.

Đây đây đây đây đây đây đây vẫn là Lam Vong Cơ vừa nhìn thấy hắn sẽ ngay lập tức ra tay đánh nhau đấy chứ? Có khi nào bị đổi hồn rồi không?

Thành cái hôn thôi mà, khiến y bị đả kích mạnh vậy sao? Biến thành cái dáng vẻ thân mật cùng mình cũng không thành vấn đề?

Ngụy Vô Tiện lắp ba lắp bắp nói:

“Ngươi… ngươi làm cái gì đấy?”

Lam Vong Cơ im lặng một lúc lâu, gió mạnh phần phật thổi qua khiến hai lọn tóc mai của y tung bay, lộ ra khuôn mặt tuy vẫn còn ngây ngô nhưng đã cực kỳ tuấn mỹ. Y mím môi, thấp giọng nói:

“Bây giờ, đứng như thế này ổn chưa?”

Ngụy Vô Tiện: “…”

Ngụy Vô Tiện không hiểu ý y cho lắm, chỉ có thể thử thăm dò:

“Hình như… chưa vững lắm?”

Lam Vong Cơ cúi đầu mà “Ừm” một tiếng. Tiếp đến, y tựa cằm lên vai Ngụy Vô Tiện, đem người ôm chặt hơn, vạt áo cũng dính vào với nhau. Mùi đàn hương nhẹ nhàng từ phía sau bao trùm lấy cả người hắn, không hiểu sao lại khiến chân Ngụy Vô Tiện mềm nhũn ra, da đầu mềm mại cũng có chút ngứa ngáy, cảm thấy được một người từ phía sau thân mật ôm ấp kiểu này giống như là… một sự che chở vô điều kiện vậy.

“Ta…” Ngụy Vô Tiện cứng ngắc nói: “Ngươi… ta…”

Hắn thật sự không hiểu được Lam Vong Cơ có ý gì, nhưng đối với loại cảm giác yên tâm không nói nên lời này, trong chốc lát dường như đã quên hẳn chuyện tách ra.

Thiếu niên tuấn mỹ im lặng trong chốc lát, ghé vào bên tai hắn, thong thả mà nghiêm túc nói từng tiếng:

“Ngụy Anh, nếu như ta đã là phu quân của ngươi, thì đối xử với ngươi thế này… là việc nên làm.”

Ngụy Vô Tiện ngây ngẩn cả người.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp