Thập niên: Xuyên sách sau nữ pháp y cùng nam xứng HE

1.2


2 tháng


Việc này khiến Tạ Tinh nghĩ đến đôi cha mẹ bất công của mình, trong lòng vô cùng chán ghét, buông Tạ Quân ra , xoay người lên lầu.

Trần Nguyệt Hoa tức giận nói: “Tạ Tinh, quy củ của mày đâu?”

Tạ Tinh cũng không quay đầu, đáp lại một câu, “Tôi được ông nuôi lớn, trẻ con ở nông thôn không hiểu quy củ nha.”

“Mày……” Trần Nguyệt Hoa tức anh ách, “Ông mày là giảng viên đại học, không phải nông……”

“Bang!” Trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa chặt đứt lời bà ta nói .

Tạ Quân khập khiễng bước tới, nhận lấy túi xách Nguyệt Hoa đang cầm, nói: “Mẹ, thôi bỏ đi, cũng không có gì to tát.”

Trần Nguyệt Hoa lấy lại túi xách, “Sao lại không có gì to tát, con là diễn viên múa, mắt cá chân một xảy chuyện ngoài ý muốn, cả đời không đời nào đứng lên được, con có biết không?”

Tạ Quân nhớ tới đời trước, giật mình một cái, cô ta ôm lấy cánh tay Trần Nguyệt Quân, yếu ớt mà giải thích, “Mẹ, con chỉ bị thương tí xíu, không cần quá mức lo lắng đâu ạ.”

“Vậy cũng cần chú ý một chút.” Trần Nguyệt Hoa thay dép lê, đỡ Tạ Quân ngồi xuống sô pha chạm khắc bằng gỗ hoa lê kiểu Trung Quốc, “Lần này lại sao nữa vậy?”

Tạ Quân nói: “Anh con gọi điện thoại trở về, muốn dẫn con đi leo núi, nó nghe thấy, ấm ĩ muốn đi theo.”

Trần Nguyệt Hoa lắc đầu cười khổ, “Tưởng rằng tốt nghiệp xong sẽ trưởng lên một tí, nó cũng chả có chút tiền đồ nào.”

Tạ Quân nhướng mày, “Cũng không hẳn ạ. Không phải thường ngày phải cùng mẹ cãi một ra ba sao, tuyệt đối không chịu thua.”

“Mẹ thấy tính tính con nhỏ này ngày càng tệ, trước kia còn gọi một tiếng mẹ, giờ thì…… bỏ đi, không nói nhắc đến nó nữa.” Trần Nguyệt Hoa đem chân Tạ Quân lên đùi mình, “Bị thương nặng không, mẹ mang con đi bệnh viện nhìn xem?”

Tạ Quân thử xoay mắt cá chân, “Không sao ạ, con đắp nước lạnh một chút, lại dán thuốc dán là được.”

Trần Nguyệt Hoa thấy biểu tình cô ta tự nhiên, nhìn không ra là bị đau, nhẹ nhàng thở ra, “Vậy anh con rủ đi leo núi thì tính sao?”

Tạ Quân “Chỉ là hơi đau một chút, con đi đắp thuốc, ngày mai là khỏi.”

Leo núi chỉ là cái cớ, thật ra là Trần Nguyệt Quân giao cho con trai làm nhiệm vụ, thay hắn giúp Tạ Quân mở rộng mối quan hệ.

Đời trước Tạ Quân sợ vết thương nặng thêm, không dám đi, Tạ Tinh đi, khiến cô ta cùng người đó bỏ lỡ cả đời.

Vì hắn, chuyến này cô ta cũng phải đi.

Hơn nữa, ngày mai trời sẽ mưa cả ngày, chưa đến chân núi thì đã tạnh, đến lúc đó ngồi xe sẽ trực tiếp về khách sạn, cô ta sẽ chơi bài Poker.

……

Tạ Tinh đóng cửa lại, đầu tiên đánh giá xung quanh một phen.

Phòng hướng bắc, nắng chiếu không tới, so bên ngoài thì mát mẻ hơn vài phần, diện tích khoảng hai mươi mét vuông, không có phòng vệ sinh riêng.

Nội thất đầy đủ, làm bằng gỗ kiểu cổ điển, khăn trải giường họa tiết hoa mẫu đơn dài 1 mét 5 trên giường biểu lộ vẻ giàu có, màn che là vải nhung màu đỏ tím.

Cũng không tệ.

Nếu nguyên chủ còn ở đây tuyệt đối sẽ không đồng ý quan điểm của cô, rốt cuộc thì căn phòng phía nam Tạ Quân đang ở—— tích hợp với phòng khiêu vũ, tổng cộng hơn 50 mét vuông, lại có nhà vệ sinh riêng.

Thời điểm nguyên chủ trở về là mùa thu, trong phòng lạnh lẽo, từng nói muốn ra phòng cho khách ở phía tây, bị Trần Nguyệt Hoa lấy lý do anh trai cô cùng anh họ Trần thường xuyên về nhà chơi0 cự tuyệt.t.

Trần Nguyệt Hoa không phải muốn ngược đãi nguyên chủ, nhưng với đứa con gái này không có nhiều cảm tình lắm, sự thật là lười để ý.

“Aiii……” Tạ Tinh thở dài, thế nào lại xuyên sách, trong nhà quan hệ rắc rối, sớm biết vậy cô cũng không thèm xem loại tiểu thuyết nhàm chán này…… Bỏ đi, cũng không có gì đáng oán giận, cô vẫn là nên nghĩ ngày tháng sau này tồn tại ra sao.

Nghĩ một lát, Tạ Tinh đưa ra chủ ý: Lập tức rời nhà, dọn vào ký túc xá ở đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play