Ngày Triệu Lăng Ca thành thân, trời trong nắng ấm, thập lý hồng trang*, cực kỳ long trọng.

*Thập lý hồng trang: Trang sức đỏ trải dài mười dặm, trích trong câu “Lương điền thiên mẫu, Thập lý hồng trang” là câu nói ngụ cho hình ảnh thành hôn, một đời mỹ mãn.

Lữ lão thái thái nhìn Triệu Lăng Ca, run rẩy gật đầu khen: "Tốt, tốt... Lăng Ca của chúng ta trưởng thành rồi..."

Vân Phù cười nhìn nàng ấy lên kiệu hoa, sau khi người đi rồi, dường như Triệu gia đã trở nên quạnh quẽ trong phút chốc.

Nàng không quen với sự trống vắng trước mắt. Không biết từ lúc nào mắt đã rơm rớm, nhưng nàng đã cố nén lại ngay trước khi nước mắt trào ra.

"Khó chịu thì cứ khóc đi." Tề Tuân biết nàng không dễ chịu, đứng bên cạnh an ủi.

Vân Phù lắc đầu, nói với giọng nghẹn ngào: "Hôm nay là ngày vui, khóc không tốt."

"Không để người khác thấy là được." Vừa dứt lời Tề Tuân lập tức ôm Vân Phù vào lòng, khẽ vuốt tóc nàng, nói nhỏ:

"Muội ấy sẽ tốt thôi, có nàng ở đây, không ai có thể bắt nạt muội ấy."

Vân Phù không nói gì, ôm lấy Tề Tuân, vùi đầu vào ngực hắn.

Tề Tuân nghe được tiếng nức nở rất nhỏ, không nhịn được thở dài một hơi, vỗ nhẹ lưng Vân Phù, an ủi nàng.

Triệu Lăng Ca ngồi trong kiệu hoa, nghe tiếng náo nhiệt bên ngoài, trong lòng khó chịu.

Nàng ấy nhớ Vân Phù, dần dần, nước mắt không thể khống chế mà tuôn ra.

Khởi Vân đi bên ngoài kiệu hoa, nghe thấy tiếng khóc nức nở của Triệu Lăng Ca, nhanh chóng nhỏ giọng an ủi.

"Cô nương, tuyệt đối đừng khóc, hôm nay là ngày lành, đại tiểu thư đã đặc biệt dặn dò, nói ngài hôm nay phải vui vẻ, khóc sẽ không đẹp, sắp tới nơi rồi..."

Ở Triệu gia.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Vân Phù cũng rời khỏi cái ôm của Tề Tuân, mắt đỏ bừng.

"Ta muốn đến thăm mộ phụ thân và mẫu thân."

"Được."

Không lâu sau, Tề Tuân dắt ngựa đi ra, đến trước cửa chờ nàng, sau khi ôm Vân Phù lên thì hắn cũng xoay người lên ngựa.

Theo hướng nàng chỉ, qua hồi lâu, hai người mới đến phần mộ của phu thê Triệu Sở.

Vân Phù nhìn tấm bia mộ kia, mắt lập tức đỏ hoe, nhưng lần này nàng không khóc mà bình tĩnh nói chuyện.

"Phụ thân, mẫu thân, hôm nay là ngày muội muội xuất giá. Muội ấy gả cho người mà cả hai đời muội ấy đều thích. Hắn tên Tô Nhuận, là thủ khoa của khoa cử năm nay. Hắn rất yêu muội muội, về sau bọn họ chắc chắn có thể sống rất tốt. Lần này con thật sự đã làm được, con đã bảo vệ muội ấy rất tốt, sẽ không giống đời trước. Phụ thân mẫu thân, đời trước muội muội sống rất khổ, các người hãy phù hộ muội ấy cả đời này bình an suôn sẻ..."

"Đây là Tề Tuân, là người con thích, không lâu nữa tụi con cũng sẽ thành hôn, vị hôn phu đời trước của con cũng là hắn..."

Nghe thế, Tề Tuân cũng tự giác quỳ xuống, thành kính dập đầu lạy ba cái, nói thầm trong lòng, nhạc phụ, nhạc mẫu, con là phu quân của Vân Phù...

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sau khi Triệu Lăng Ca thành thân, hôn sự của Vân Phù cũng được đề cập đến.

Từ năm trước, Thái hậu và Thục thái phi đã bắt đầu chuẩn bị, cho một xe chứa đủ các loại đồ đến Phất Châu, thậm chí còn tự mình đi Phất Châu xử lý chuyện hôn sự cho hai người. Hoàng hậu Châu Lê rất thích Vân Phù nên cũng đưa Thái tử cùng đến Phất Châu dự lễ.

Người duy nhất không hài lòng chính là Hoàng đế, hắn phải xử lý chính vụ, không thể rời khỏi đế kinh.

"Người nhà đều ở đế kinh nó lại cố tình muốn thành hôn ở Phất Châu, nói nó vài câu nó còn tức giận..."

Mặc dù miệng nói không đi, nhưng thực ra mấy ngày qua Hoàng đế đều ngày đêm xử lý chính vụ, bận rộn một hồi, cuối cùng cũng có thời gian cùng mọi người đến Phất Châu dự lễ.

Tề Ngạn chỉ có một đệ đệ, vì thế cực kỳ coi trọng hôn lễ này. Ngày Vân Phù thành hôn, Tề Ngạn sai người chuẩn bị tiệc nước chảy*, dân chúng tham gia miễn phí, Phất Châu náo nhiệt hơn bao giờ hết.

*tiệc nước chảy: có nghĩa là tiệc mà mọi người phục vụ bữa ăn khi họ đến. Phổ biến ở khu vực dân gian Tây Bắc và Tứ Xuyên.

Thục thái phi và Thái hậu ngồi ở vị trí cao nhất, nhìn tân lang, tân nương, cười đến tận mang tai.

Tiểu Thái tử Tề Minh Viễn đứng bên cạnh Châu Lê, cũng nhe răng cười toe toét.

Tề Ngạn đổi thường phục, đúng lẫn trong đám người nhìn đôi phu thê mới bái đường, trong mắt đầy ý cười.

Người bên ngoài không biết thân phận của hắn, mời hắn đi ăn tiệc. Tô Nhuận nhìn Đế vương bình thường nói năng thận trọng chen trong đám thanh niên, mặt không đỏ tim không đập uống rượu cùng bọn họ, tim đập thình thịch, lại lập tức cười ra tiếng.

Đây cũng không phải Tiên đế.

Tất cả trưởng bối của Lữ gia đều có mặt, nhìn cảnh tượng náo nhiệt này, trong lòng không khỏi nghĩ đến tiểu muội năm đó, mắt cũng đỏ lên.

Trong đám người chỉ có Triệu Lăng Ca khổ sở nói không nên lời. Nhưng hôm nay là hôn lễ của tỷ tỷ nàng ấy, không thể xảy ra sai sót, chỉ có thể nhìn Vân Phù trang điểm xinh đẹp, cười vô cùng hạnh phúc. Kết quả vừa về đến nhà đã rầu rĩ không vui, Tô Nhuận dỗ nàng cả tối, mãi mới dỗ nàng ngủ được. Vậy mà sáng sớm hôm sau Triệu Lăng Ca lại bật khóc tiếp, khiến Tô Nhuận đau đầu vô cùng.

"Hôm qua còn không khóc, sao hôm nay lại khóc?"

Triệu Lăng Ca nức nở giải thích: "Hôm qua là đại hôn của tỷ tỷ, không thể khóc... Tỷ tỷ của ta..."

Sáng sớm, Vân Phù đã bị người đánh thức để thay đồ trang điểm, nàng cũng sắp không nhận ra mình trong gương rồi. Đời trước nàng bị đưa đến phủ Tấn vương vội vội vàng vàng, áo cưới cũng là kiểu dáng thống nhất của trắc phi, lại căng thẳng sợ hãi, bây giờ nhớ lại toàn bộ quá trình đều đã mơ hồ.

Nhưng hiện giờ đã khác, nàng rất chờ mong nhìn thấy Tề Tuân.



Tối hôm trước Tề Tuân không ngủ, lôi kéo Tề Ngạn tâm sự hết đêm dài. Tề Ngạn khó khăn lắm mới có thể nghỉ ngơi một chút, không muốn nói với hắn, bị hắn phiền đến mức không còn cách nào, dứt khoát sai người đưa Tề Minh Viễn qua, Tề Tuân bị bắt dỗ cháu cả đêm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sáng sớm hôm sau hắn lập tức thay hỉ phục muốn đến Triệu gia đón tân nương tử.

Đêm tân hôn, lần đầu tiên Tề Tuân nhìn thấy dáng vẻ Vân Phù mặc áo cưới, cực kỳ kích động, nhìn nàng chằm chằm. Vân Phù thấy vẻ mặt hắn, nghĩ đến buổi tối này ở kiếp trước, muốn chạy trốn theo bản năng, kết quả lại bị ôm lấy.

...

Rèm hạt, rèm thêu, khói cát tường, rượu hợp cẩn gắn bó trăm năm.

Sau hôn lễ, phủ Tấn vương vốn náo nhiệt lại dần vắng vẻ, chỉ có Thục thái phi ở lại.

Bà ấy rất thích Vân Phù.

Sau khi biết được quá khứ của Vân Phù thì vừa đau lòng lại vừa bội phục. Nếu năm đó bà ấy cũng có dũng khí như vậy thì không đến mức bị những người Thẩm gia đó hủy cả đời.

Vân Phù cũng rất có hảo cảm với mẹ chồng này.

Vậy nên hai người ở chung rất hòa hợp.

Người duy nhất khiến Vân Phù không yên lòng chính là Triệu Lăng Ca.

Tô Nhuận đã nhận được điều lệnh, không lâu nữa sẽ đến Vĩnh Châu nhậm chức, tất nhiên Triệu Lăng Ca cũng sẽ đi nhậm chức cùng hắn.

Từ lúc nhận lại bọn họ chưa từng tách ra, trong lòng Vân Phù rất không muốn, Triệu Lăng Ca cũng thế.

"Ra bên ngoài đừng để bản thân chịu thiệt, nếu thiếu tiền, thiếu đồ thì viết thư cho tỷ, có người làm muội giận thì nói cho tỷ biết, tóm lại, có tỷ ở đây."

"Tỷ tỷ, tỷ cũng vậy."

Nhìn xe ngựa của Triệu Lăng Ca cách Phất Châu ngày càng xa, Vân Phù khổ sở.

Triệu Lăng Ca không dám để Vân Phù thấy nước mắt của mình, mỉm cười rời đi. Đợi đến khi không nhìn thấy người nữa thì trốn trong xe lén khóc một trận.

Tề Tuân vì vậy mà hơi ghen tị, rầu rĩ không vui.

Sau khi Vân Phù biết nguyên nhân thì dở khóc dở cười.

"Muội ấy là muội muội ta, sao có thể giống nhau chứ?"

Tề Tuân không nói lời nào.

"Vậy được rồi, thanh kiếm ta mới làm xong hôm qua chỉ có thể hủy đi thôi, dù sao cũng không ai muốn."

"Không thể nào… Vân Phù, sao nàng biết được tua kiếm của ta đã đứt?"

Lần này đến lượt Vân Phù không nói, nhìn dáng vẻ sốt ruột của hắn, chợt mỉm cười.

"Chàng nhắm mắt lại."

"Tại sao?" Tề Tuân ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn thành thật nhắm mắt lại.

Vân Phù chậm rãi đến bên người hắn, đột nhiên hôn lên môi hắn, vừa muốn rời đi, Tề Tuân lại phản ứng rất nhanh, lập tức ôm người vào lòng.

Lúc này, ánh nắng ngoài cửa sổ tình cờ chiếu vào hai người, long lanh rực rỡ, tựa như quãng đời còn lại của bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play