Lúc Vân Phù còn đang phát rầu vì chuyện của Tề Tuân, đột nhiên có mấy bà mối đến nhà nói là có người muốn cầu hôn Triệu Lăng Ca.
Vân Phù cũng biết những người đó, quả thật người không tồi, nhưng tất cả đều bị Triệu Lăng Ca từ chối.
Chẳng lẽ nàng ấy vẫn còn nhớ Tô Nhuận? Nhưng từ ngày ấy trở về, bọn họ không còn liên lạc. Vân Phù cũng không thể xác định rốt cuộc Tô Nhuận nghĩ thế nào, nhỡ đâu ngày đó nàng nhìn lầm thì chẳng phải sẽ khiến Triệu Lăng Ca vui mừng vô ích rồi sao.
Buổi chiều, lúc ăn cơm, nàng nhắc tới chuyện này.
"Thời gian này vẫn luôn có bà mối tới cửa làm mai cho muội, muội chưa xem đã từ chối hết, tại sao vậy? Là vì đợi người, hay hiện tại không muốn lập gia đình, hay là cả đời này cũng không xuất giá?"
Triệu Lăng Ca nghe thấy lời Vân Phù nói thì đỏ mặt, vội cúi đầu ăn cơm.
Vân Phù thấy nàng ấy không nói thì cũng không thúc giục, tiếp tục ăn cơm.
Đợi đến khi đồ ăn trên bàn được dọn đi, hai chén trà đường được bưng tới, Triệu Lăng Ca cầm lấy một ly trong đó, dùng thìa khuấy nhẹ, lúc này mới nghĩ xong nên nói thế nào.
"Bọn họ quả thật rất tốt, thế nhưng muội phát hiện hình như mình thích Tô Nhuận hơn. Ngay cả khi muội mới chỉ gặp hắn một lần."
"Bọn muội có còn liên lạc không?"
Triệu Lăng Ca lắc đầu: "Chỉ gặp lần trước thôi, muội muốn chờ xem hắn có tới cửa cầu hôn hay không?"
"Nếu thế thì muội cứ đến hỏi thẳng hắn không phải là được rồi sao?"
"Hắn vẫn đang ở học viện, muội tùy tiện tìm tới, nhỡ đâu hắn đã có cô nương mà mình thích rồi thì sao. Vậy chẳng phải muội sẽ gây phiền toái cho hắn ư?"
"Bây giờ Tô Nhuận vẫn đang học bài ở học viện, đợi thi đỗ công danh cũng phải vài năm nữa. Nếu đúng như muội nói, hắn đã có cô nương mà mình ngưỡng mộ trong lòng. Vậy sau khi hắn thi đỗ công danh hẳn sẽ cưới vợ, lúc đó muội phải làm sao?"
Triệu Lăng Ca suy nghĩ một lúc: "Vậy muội sẽ tiếp tục cuộc sống của mình, muội nghĩ chờ hắn là lựa chọn của bản thân muội, không liên quan tới hắn."
"Cho nên dù kết quả cuối cùng không như tưởng tượng của muội, muội cũng không hối hận?"
"Không hối hận."
Vân Phù gật đầu: "Vậy lần sau tỷ sẽ thẳng thừng từ chối những bà mối đó."
Triệu Lăng Ca nghe câu trả lời của nàng thì hơi bất ngờ: "Tỷ tỷ, tỷ không tức giận sao?"
"Có một chút, thế nhưng nếu ngay cả kết quả xấu nhất muội cũng đã nghĩ tới, cũng sẵn lòng chấp nhận rủi ro đó thì tỷ còn có lý do gì mà ngăn cản muội chứ. Lại nói, một người không nhất định phải lấy và ở bên người khác cả đời, một mình cũng có thể sống hạnh phúc. Đã có tỷ làm chỗ dựa cho muội, muội cứ làm chuyện mình thích đi."
Ở thôn Tiểu Đàm.
Hiện giờ phải rất lâu Tô Nhuận mới về nhà một chuyến, thời gian còn lại đều chăm chỉ học tập, cố gắng đến mức ngay cả phụ mẫu hắn nhìn thấy cũng không đành lòng.
"Nếu con thật sự thích cô nương kia, phụ thân con sẽ đến Triệu gia cầu hôn cho con."
Tô Nhuận đặt bút trong tay xuống, lắc đầu: "Triệu gia gia tài bạc triệu, chúng ta chỉ là một nhà bình thường, con không xứng với nàng ấy."
"Nhưng con vẫn rất thích nàng ấy, nếu đến khi con thi đỗ khoa cử mà nàng ấy vẫn chưa xuất giá, vậy thì nhờ mẫu thân cầu hôn thay con."
"Thế nếu nàng ấy đã thành hôn thì sao?" Mẫu thân Tô Nhuận có chút khó chịu.
"Vậy coi như những chuyện này chưa từng xảy ra." Hắn không thể biến sự yêu thích của mình thành gánh nặng của người khác được.
Nhìn hắn kiên trì như vậy, mẫu thân Tô Nhuận không biết nói gì hơn.
Tề Tuân kiên nhẫn đợi mấy ngày để Vân Phù suy nghĩ, cuối cùng không nhịn được lại muốn đi tìm nàng.
Lần này Vân Phù không né tránh hắn, hai người bình tĩnh hòa nhã ngồi trong quán trà.
Tề Tuân giành nói trước: "Vân Phù, huynh trưởng đã đồng ý lấy Phất Châu làm đất phong sau này của ta. Nàng sẽ không cần rời khỏi quê hương của nàng. Đời này ta chỉ có một mình nàng, nàng muốn làm gì ta cũng ủng hộ nàng."
"Có thể cho chúng ta một cơ hội để bắt đầu lại không?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Phù không nói chuyện mà nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên phát hiện, Tề Tuân trước mắt khác hẳn Tề Tuân u ám trong trí nhớ. Luồng khói mù trên người hắn ở kiếp trước nhạt đi, người trước mắt hăng hái, tràn đầy sức sống.
Đời trước, không chỉ nàng sống không tốt, chắc hẳn Tề Tuân cũng rất đau khổ.
Vốn tướng quân trẻ tuổi tiên y nộ mã*, kết quả một cuộc chiến ở Bắc Cảnh đã khiến mắt hắn bị mù, huynh trưởng yêu thương hắn chết, vị trí Thái tử bị cướp đi, tướng sĩ ra sống vào chết cùng hắn đều chết thảm. Chỉ còn một mình hắn sống trong bóng tối lâu như vậy. Vân Phù không dám nghĩ tới những ngày như vậy.
*tiên y nộ mã: chỉ những người nhà giàu mặc quần áo sang trọng, hào hoa xa xỉ.
Dù sao nàng cũng không chịu nổi.
Trong phòng yên tĩnh rất lâu, một hồi sau mới nghe thấy tiếng Vân Phù nói chuyện:
"Đời trước, lúc ta mới vào vương phủ, mắt của chàng vẫn chưa khỏi, chưa từng thấy ngoại hình của ta. Đời này ta đổi tên với muội muội, sao Hướng Xuyên lại nhận ra ta, a tỷ Châu Lê đã cho ta xem bức họa kia, sao chàng lại vẽ được?"
Tề Tuân hơi sửng sốt, vội nói: "Những thị nữ bên cạnh nàng, ta để hoạ sĩ vẽ theo lời bọn họ, ngày nào cũng ngắm vài lần, sau đó ta cũng sẽ vẽ."
"Trâm bạc kia, là chàng tự làm sao?"
"Đúng, trước kia đã đồng ý với nàng, không thể nuốt lời, cũng không biết nàng có thích không." Tề Tuân mỉm cười giải thích.
Vân Phù đổi chủ đề, hỏi tiếp: "Tề Tuân, chàng từ bỏ nhiều như vậy, tương lai sẽ không hối hận chứ?"
"Sẽ không."
"Được, ta cũng không hối hận, nhưng chàng phải trở về dưỡng thương cho tốt trước, dù sao đại phu ở Phất Châu cũng không có y thuật cao minh như thái y."
Trong giây lát, Tề Tuân gần như không kịp phản ứng, hắn mừng rỡ, sợ giây tiếp theo nàng sẽ đổi ý, vội nói: "Được."
"Còn hôn lễ, có thể lùi lại được không, ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng."
"Được."
Lúc Tề Tuân trở về đế kinh vẫn không giấu được ý cười trên mặt.
Thục phi thấy hắn, khóc lớn một trận, trong mắt Hoàng hậu chứa lệ, không ngừng khen ngợi Tề Tuân.
Bệnh tình của Hoàng đế trở nặng, đã không thể xuống giường, giao toàn quyền xử lý triều chính cho Thái tử.
Sau tiệc rượu, Tề Tuân đến tẩm cung của Thục phi.
"Mẫu thân, sau khi huynh trưởng đăng cơ, chúng ta đi Phất Châu nhé."
"Đến đó làm gì?" Thục phi hơi khó hiểu, lại nghĩ tới gì đó, lập tức truy hỏi.
"Không phải con từng nói với ta, khi đánh xong trận chiến này sẽ thành gia lập thất sao? Cô nương kia tên là gì? Người ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Có chân dung không, cho ta nhìn một cái?"
Tề Tuân lấy tranh vẽ trong tay ra đưa cho Thục phi: "Nàng ấy tên Triệu Vân Phù, năm nay mười bảy."
Thục phi nghĩ nát óc cũng không biết đế kinh có người này, nhưng cô nương trên tranh này vô cùng xinh đẹp, bà ấy hơi vừa lòng.
"Nàng ấy là người Phất Châu, phụ mẫu mất sớm, chỉ có một muội muội."
Sắc mặt Thục phi trở nên nghiêm túc: "Tề Tuân, con nhỡ kỹ, lấy người về rồi thì phải đối xử tốt với nàng ấy, tuyệt đối không thể phụ lòng nàng ấy."
"Mẫu phi, con biết."
Mấy ngày sau, Hoàng đế băng hà, Thái tử kế vị, Tam hoàng tử Tề Tuân được phong làm Tấn vương, ban thưởng Phất Châu làm đất phong.
Huynh trưởng của Thẩm Thục phi lại có tâm tư, muốn nhét con gái nhà mình vào Vương phủ của Tề Tuân. Lần này Thục phi rất tức giận, bởi vì bà ấy nhìn những cô nương đó thì nghĩ tới mình lúc trước. Dù sao con trai bà ấy đã được phong vương, Thái tử cũng kính trọng bà ấy, vậy nên không cần lo lắng nữa.
Sai người dẫn những cô nương đó từ Vương phủ vào hoàng cung, để nữ quyến Thẩm gia tự mình tới đón. Thẩm Thục phi không mắng những cô nương này mà nhắm thẳng vào đám huynh tẩu đệ tức* đó, tới một người mắng một người.
*huynh tẩu đệ tức: chị dâu, em dâu
Chuyện này vừa truyền ra, Thẩm gia lập tức trở thành trò cười của toàn bộ đế kinh. Từ đó, không ai dám nhét người cho Tấn vương nữa.
Phủ Tấn vương ở Phất Châu cũng bắt đầu được thi công rầm rộ.
Vân Phù nhận được tin tức của Tề Tuân, đợi sau khi tu sửa xong Vương phủ hắn sẽ đến đây.