Ở Bắc Cảnh.
Tề Tuân đã từ thành Đông trở lại quân doanh, thương thế của hắn quá nặng, cũng may đại phu ngày ấy có y thuật cao minh, đã cứu hắn một mạng.
Trước khi đi, đại phu kia đã dặn dò phải dùng dược liệu thượng hạng để điều dưỡng. Nhưng quân doanh căn bản không có nhiều dược liệu tốt như vậy.
Hứa tướng quân lo lắng muốn đuổi Tề Tuân về kinh đô dưỡng thương, nhưng đường xá quá xa, với tình trạng thân thể lúc này, Tề Tuân không thể đi xa như vậy. Hơn nữa Tề Tuân liều mạng phản đối, cuối cùng ông đành từ bỏ suy nghĩ này, chỉ có thể cho người chăm sóc hắn cẩn thận.
Tin tức Tề Tuân bị thương cũng nhanh chóng truyền tới kinh đô.
Thục phi hôn mê bất tỉnh tại chỗ, sau khi Hoàng hậu nghe rõ, sắc mặt tái mét, đi tìm Hoàng đế.
Trong cung điện có chút u ám chỉ còn lại Hoàng đế và Hoàng hậu.
"Bốp" một tiếng, Hoàng đế nhận một cái tát vào mặt.
"Ta nói A Túc là con trai của ta, tại sao còn muốn tổn thương nó!"
"Nó đã tự tay giết phó tướng Bắc Cảnh, một khi trận chiến với Bắc Cảnh chấm dứt, nó sẽ uy hiếp đến địa vị của Thái tử! Vị trí Thái tử này, chỉ có thể là của A Ung!"
A Ung là nhũ danh* của Tề Ngạn, là Hoàng đế đặt.
*nhũ danh: tên mụ
Mà A Túc là nhũ danh của Tề Tuân, là Tề Ngạn đặt.
Lúc nhỏ, khi Tề Ngạn đọc sách, vì để người khác biết hắn và Tề Tuân là huynh đệ, hắn đã lật tung hết sách vở, mới tìm được cái tên này.
Ung Ung ở cung, Túc Túc ở chùa.
Tên của bọn họ đều ở trên đó.
"A Ung chưa bao giờ quan tâm ngôi vị Hoàng đế này!" Vẻ mặt Hoàng hậu lạnh lùng, bà phát hiện mình ngày càng không nhận ra người trước mặt này, cũng có thể ngay từ đầu ông đã như vậy.
"A Túc cũng không quan tâm, người thực sự quan tâm, là Hoàng Thượng!"
"Chẳng lẽ ta thật sự không biết người hạ độc ta năm đó là ai sao? Hoàng Thượng đã hại một người con trai của ta rồi, tại sao còn muốn hại một người con trai khác của ta chứ!"
Sắc mặt Hoàng đế thay đổi, muốn biện minh cho mình nhưng vừa mở miệng đã bị Hoàng hậu ngắt lời:
"A Túc phải bình an trở về, nếu không ta sẽ nói cho A Ung tất cả những chuyện Hoàng Thượng đã làm."
Nói xong cũng không chờ Hoàng đế phản ứng lại, bà đẩy cửa ra ngoài.
Mặt trời bên ngoài cũng không chiếu sáng được cả cung điện, nơi Hoàng đế đứng vẫn tối tăm như cũ.
Hoàng hậu và Thục phi sai người mang theo rất nhiều dược liệu đến Bắc Cảnh, nhưng đường xá xa xôi, lúc đến nơi, Tề Tuân đã có thể xuống giường đi lại.
Hắn khôi phục nhanh như vậy, công lao đều thuộc về Vân Phù.
Ở Phất Châu.
Từ sau khi Vân Phù tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp của Triệu gia, tất cả thương hộ đều như hổ rình mồi sản nghiệp của Triệu gia.
Lúc trước, vì chuyện từ hôn mà Trần gia đã đánh mất thể diện, gia chủ Trần gia đã ghi hận trong lòng, âm thầm liên lạc với mấy thương hộ khác ngoài Triệu gia.
Sau một hồi thương lượng, bọn họ quyết tâm cùng phân chia Triệu gia.
Bản đồ kinh doanh của Triệu gia rất rộng.
Trong đó, quan trọng nhất chính là tửu điếm. Năm đó, tổ phụ của Triệu Sở đã dựa vào bán rượu mà từng bước phát triển Triệu gia được như hiện tại.
Triệu gia tự thu mua một phần lương thực ủ rượu từ bên ngoài, phần còn lại sẽ chọn mua từ cửa hàng lương thực của Điền gia.
Lúc này đúng vào mùa ủ rượu, quản sự của tửu trang đến Điền gia lấy gạo theo thường lệ.
Nhưng năm nay Điền gia lại tăng giá thêm ba phần.
Quản sự không đồng ý, lại sai người khác đến nhà khác chọn mua, nhưng đi mấy nhà, đều cùng giá đó.
Hơn nữa chưa được mấy ngày, thợ ủ rượu lại đình công không làm.
Lúc này quản sự mới luống cuống, nhanh chóng đi tìm Vân Phù.
"Cô nương, đây rõ ràng là muốn tính kế chúng ta. Thợ đi rồi, lại không có lương thực, rượu năm nay phải làm sao đây? Không ít người đã đặt rượu mới ủ năm nay, tiền cũng trả rồi."
Chuyện tửu điếm còn chưa giải quyết xong thì những nơi khác tiếp tục xảy ra chuyện, tửu lâu, cửa hàng kẹo, cửa hàng vải... Thợ của những nơi này cũng bắt đầu gây sự, đều yêu cầu tăng thêm ba phần tiền công, nếu không tăng thì sẽ nghỉ việc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhóm quản sự và chưởng quầy đều chạy hết tới Triệu gia, một khi bọn họ đi hết, cửa hàng này không còn ai, tuyển người mới thì phải học lại, cứ như vậy, khách đều đi hết.
Triệu Lăng Ca nhíu mày, Vân Phù cũng thế.
"Các cô nương đừng nóng vội, vượt qua giai đoạn này thì sẽ ổn thôi..." Khổng quản gia nôn nóng nhưng cũng không dám biểu hiện trước mặt các nàng, chỉ có thể an ủi.
"Nói cho tất cả người làm muốn đi rằng trước kia đã ký khế ước, nếu bây giờ bọn họ rời đi thì một văn tiền ta cũng không cho. Dù có báo lên quan phủ, thì cũng là ta có lý."
Cứ như vậy, tạm thời áp chế được những người đó.
Vì có tâm sự nên buổi tối Vân Phù không ngủ được, hôm sau nàng dậy sớm, một mình tới vườn hoa.
Mấy bà tử đang chăm sóc cây cảnh, nên không để ý đến nàng.
Mắt Vân Phù chợt sáng lên.
Quay đầu chạy tới phòng Triệu Lăng Ca.
"Tỷ tỷ, suy nghĩ của tỷ rất tốt. Thế nhưng, chúng ta tìm nữ nhân sẵn lòng đi làm ở đâu đây? Nhà chúng ta đã ký khế ước rồi, vẫn nên nghĩ cách khác thôi." Triệu Lăng Ca lắc đầu.
"Lăng Ca, có chứ, bọn họ sẽ sẵn lòng." Vân Phù xoa đầu nàng ấy, có chút vui mừng, may là muội đã quên kiếp trước.
Trong mười sáu năm nàng ở nông thôn, nàng đã thấy rất nhiều nữ nhân. Bọn họ cần cù, lương thiện, lạc quan, sáng sủa, nhưng sống rất khó khăn.
Bọn họ chính là thiếu một cơ hội.
Triệu Lăng Ca không quá hiểu, nhưng vẫn bằng lòng đến nông thôn một chuyến với Vân Phù.
"Tỷ tỷ, đến thôn Tiểu Đàm đi, muội muốn xem nơi tỷ từng sống."
"Được."
...
Sau khi Triệu Lăng Ca đến đó thì vẫn luôn rầu rĩ không vui, không phải bởi vì đường xá xa xôi, mà vì nàng ấy đã thấy nơi Vân Phù sống mười sáu năm.
Nơi đó hoàn toàn trái ngược với lời Vân Phù nói.
Nàng ấy cầm một túi kẹo hối lộ tụi nhỏ, nghe được tụi nhỏ kể tất cả tủi nhục mà Vân Phù phải chịu đựng mười sáu năm.
Trước giờ Triệu Lăng Ca chưa từng nghĩ cuộc sống lại khó khăn như vậy.
Nàng ấy không cách nào tưởng tượng được Vân Phù đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ mới có thể đến trước mặt nàng ấy.
Vân Phù vừa nhìn biểu cảm của nàng ấy thì đã biết Triệu Lăng Ca nghĩ gì, vỗ bả vai nàng ấy: "Đừng nghĩ nhiều, theo tỷ lại đây."
Vân Phù đưa nàng ấy tới trước mặt một đám thiếu nữ, nhìn lướt qua, phát hiện thiếu hai gương mặt, nàng có cảm giác bực bội không nói nên lời.
"Đây là muội muội ta, Triệu Lăng Ca."
"Đây là bạn bè ở đây của tỷ."
Triệu Lăng Ca nghe lời gật đầu. Vân Phù nhìn Trần Tiểu Mãn quen thuộc:
"Bây giờ mọi người sống thế nào?"
"Vân Phù tỷ tỷ, miễn cưỡng cũng có thể lấp đầy bụng. Tất cả là nhờ năm đó tỷ đã dạy chúng ta cách tìm dược liệu và bán lấy tiền, sao hôm nay tỷ lại tới đây?"
"Muội muội ta tuyển người làm, các người muốn tới không?" Nói xong kéo Triệu Lăng Ca tới trước mặt.
"Đúng vậy, tửu lâu nhà ta..."
Triệu Lăng Ca nói rất nghiêm túc, mấy cô nương này nghe cũng rất nghiêm túc.