Gương mặt Triệu lão thái thái đầy vẻ không tin, "Nhanh như vậy à? Các ngươi chắc chắn không có sai sót gì chứ?"
"Tổ mẫu xem thử là biết ngay mà." Vân Phù đẩy một chồng sổ sách cao ngất đến trước mặt Triệu lão thái thái với vẻ mặt không chút lo lắng.
Triệu lão thái thái tiện tay chọn một quyển, mở ra, sau đó lại cầm một quyển khác lên xem. Bà ta càng xem, sắc mặt càng thêm nghiêm nghị.
Cuối cùng, ánh mắt Triệu lão thái thái nhìn Vân Phù đã không còn giống trước, "Không có ai giúp đỡ ? Tất cả đều do các ngươi tự tính à?"
"Vâng ạ."
Trong lúc nhất thời, Triệu lão thái thái không biết nên trả lời nàng thế nào. Số liệu đúng là giống hệt như tiên sinh ở phòng thu chi tính, chỉ là vừa nghĩ tới mười cửa hàng, Triệu lão thái thái lại có chút không nỡ.
Vân Phù thấy bà ta có vẻ do dự thì vờ như không biết hỏi, "Tổ mẫu, năm đó phụ thân cháu cũng thế này ạ?"
Quả nhiên vừa nhắc tới Triệu Sở, biểu cảm trên gương mặt lão thái thái lập tức cứng lại. Qua hồi lâu sau, bà ta mới mở miệng,
"Đương nhiên là không giỏi bằng phụ thân các cháu. Chỉ là tuổi còn nhỏ mà làm được thế này, cũng không tệ lắm."
Triệu Lăng Ca bĩu môi, lợi hại như vậy mà chỉ được xem là "không tệ", vậy chẳng phải Triệu Định kia là phế vật à.
"Đã thế, mười cửa hàng này cứ xem như tiền mừng tuổi cho hai đứa đi."
Vân Phù và Triệu Lăng Ca thắng lợi trở về.
Sau khi Vạn di nương biết chuyện lại tới chỗ Triệu Lục oán trách một trận.
Triệu Lục cũng bực bội trong lòng. Mười gian cửa hàng cứ vậy mà cho hai tiểu nha đầu kia, không những thế trong đó còn có một đứa không phải người Triệu gia .
Đúng lúc này Vạn di nương lại tới kể khổ, Triệu Lục vừa hay tìm được chỗ trút giận. Việc Vạn thị giấu riêng mấy vạn lượng bạc kia đã khiến Triệu Lục canh cánh trong lòng từ đó đến nay. Nếu lúc trước lấy số bạc đó bù vào số thâm hụt của đội thuyền buôn, thì lão thái thái đã không lấy đi một nửa quyền kinh doanh của ông ta.
"Chỉ có mười cửa hàng đã khó chịu. Mấy năm qua, đám người nhà mẹ đẻ của bà đã tham không chỉ mười cửa hàng đâu. Mấy cửa hàng đó là gia nghiệp năm đó do một tay lão nhị gây dựng, lão thái thái cho hai đứa nó thì thế nào! Đúng là đồ suy nghĩ nông cạn!"
Vạn thị tức muốn chết, nhưng cũng không dám chống đối Triệu Lục, chỉ có thể kìm nén một bụng tức giận quay về viện của mình.
Tin tức về việc Triệu lão thái thái cho tỷ muội Vân Phù mười cửa hàng nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ Triệu gia.
Viện nằm ở góc cuối phía Tây của Triệu phủ là nơi ở của Đại phu nhân Chu Ngọc.
Nhũ mẫu của Chu Ngọc là Thẩm ma ma cũng nói việc này cho Chu Ngọc nghe.
"Hai chúng nó thật sự lấy được mười cửa hàng từ tay lão thái thái sao?"
Thẩm ma ma cười gật đầu, "Không thể giả được. Hiện tại cả cái phủ này đều biết hết rồi."
Chu Ngọc hết sức kinh ngạc, nửa ngày trôi qua cũng không thốt ra nổi câu nào. Nhiều năm như thế, ấy vậy mà thật sự có người có thể khiến Triệu lão thái thái ngậm bồ hòn làm ngọt. Lúc này bà nhìn hộp trang sức trên kệ, đột nhiên cảm thấy hứng thú.
"Cái này là thứ mấy hôm trước chúng nó tặng qua đây nhỉ? Lấy tới cho ta xem."
Thẩm ma ma mau lấy đồ từ trên kệ xuống, đặt trên bàn.
Chu Ngọc mở ra xem, bên trong là một bộ trâm cài bằng hồng ngọc.
Bà rất thích hồng ngọc. Ánh mắt chuyển đến trên người Thẩm ma ma.
Thẩm ma ma lập tức lên tiếng giải thích: "Hai cô nương thật sự có tâm lắm đấy ạ, trước khi mua quà còn cố ý hỏi nô tỳ tiểu thư thích thứ gì? Nô tỳ cũng chỉ thuận miệng nói với các nàng thôi, không ngờ các nàng lại tặng thật."
Chu Ngọc không nói thêm gì nữa. Nhìn bộ trang sức một hồi, bà ấy đóng nắp hộp lại rồi cho người đặt lên bàn trang điểm.
Thẩm ma ma thấy bà không bài xích đồ của hai cái cô nương tặng, sắc mặt cũng tốt nên lập tức thử khuyên nhủ, "Tiểu thư, ngài xem, hai cô nương vốn không quen biết nhau cũng cố gắng sống như vậy. Ngài nên buông bỏ quá khứ đi thôi."
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong phòng lạnh xuống trong nháy mắt.
Chu Ngọc không nói gì.
Thẩm ma ma hốt hoảng trong lòng, lập tức quỳ xuống, "Nhũ mẫu sai rồi. Cô nương, ta không nói nữa. Tất cả đều là lỗi của ta, năm đó nhũ mẫu đã không chăm sóc tốt cho tiểu thư."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vào năm đầu tiên Chu Ngọc mới thành thân, khi ấy bà và Triệu Lục vẫn chưa có mâu thuẫn gì, hai người cũng từng có một đoạn thời gian hạnh phúc. Lúc ấy, bà đã mang thai.
Nhưng không lâu sau đó, Vạn thị không quyến rũ Triệu Sở được, bèn quay đầu bám víu vào Triệu Lục.
Chu Ngọc tức giận đến mức sinh non, con nhỏ không còn, thân thể thì suy yếu. Cũng chính vào lúc đó, hai người chính thức đoạn tuyệt. Chu Ngọc muốn hòa ly, còn Triệu Lục chỉ khăng khăng muốn hưu thê. Nhưng Chu gia vẫn còn có cô nương chưa xuất giá, nếu bà bị hưu, đám tiểu bối trong nhà phải làm sao bây giờ.
Chu Ngọc chỉ có thể nhịn. Kết quả lần nhịn này kéo dài suốt vài chục năm. Mấy vị huynh trưởng của Chu Ngọc tự cảm thấy có lỗi với muội muội, nhưng cũng chỉ có thể đền bù vào chỗ khác. Thế là năm nào bọn họ cũng tặng qua bên này vô số đồ vật. Cũng vì vậy mà thái độ của Triệu lão thái thái đối với bà có nhiều kiêng kị. Nhiều năm qua chỉ có thể để mặc bà muốn làm gì thì làm.
Chu Ngọc kéo Thẩm ma ma dậy, nói rồi lại che mặt khóc, "Ma ma, ta làm không được. Vừa nhìn thấy Triệu Lục ta sẽ lập tức nghĩ đến đứa bé kia. Ta hận hắn, hận không thể…"
Câu nói kế tiếp chưa kịp thốt ra, bà ấy đã bị Thẩm ma ma che miệng lại, "Tiểu thư!"
Thẩm ma ma cũng khóc lên, "Ta biết nhiều năm qua tiểu thư không dễ chịu, nhưng ngài không thể cứ chăm chăm vào chuyện này cả đời được. Ngài thử nhìn xem hiện tại có ai còn nhớ rõ chuyện đó không. Nếu ngài thật sự muốn tốt cho đứa bé thì nên sống cho tốt."
Chu Ngọc chỉ tiếp tục khóc, Thẩm ma ma lại nói, "Hai đứa bé của Nhị phòng kia còn biết phải cố gắng sống thật tốt, cô nương không thể kém hơn hai đứa nhỏ được. Sao cô nương có thể dễ dàng buông bỏ như vậy chứ?"
Thẩm ma ma lại khuyên giải vài câu, rồi cả hai người chủ tớ cùng ôm nhau khóc.
Từ hôm đó trở đi, Chu Ngọc dần thay đổi.
Chỉ là Vân Phù cũng không quan tâm gì tới chuyện này, bởi vì ngày mai là giao thừa.
Nàng và Triệu Lăng Ca vừa đốt pháo hoa ở trong viện. Bọn họ đổ mồ hôi nhễ nhại, bị ma ma gọi về trong phòng rửa mặt.
Sắc trời đã tối, Vân Phù dứt khoát ở lại viện của Triệu Lăng Ca nghỉ một đêm.
Hai người cuộn người trong chăn mền nói chuyện đến hơn nửa đêm, mãi đến khi Khởi Tinh nhắc nhở mới nhắm mắt đi ngủ. Một đêm mộng đẹp trôi qua.
Lúc này, ở biên cảnh phía Bắc xa xôi, màn đêm bao trùm mọi thứ, Tề Tuân đang dẫn theo một đội quân tinh nhuệ mai phục trong rừng núi, thẳng đến hừng đông bọn họ mới trở lại quân doanh.
Áo giáp vốn sáng choang giờ đã dính máu. Vết thương trên cánh tay Tề Tuân vẫn chưa kịp xử lý, máu đã thấm qua y phục, rỉ ra từ khe hở của khôi giáp.
Không để ý tới những chuyện này, Tề Tuân vừa vứt kiếm xuống đã lập tức đi đến lều của Hứa tướng quân để thương nghị bước kế tiếp của kế hoạch. Có trí nhớ kiếp trước hỗ trợ, cộng thêm kế sách của Tề Ngạn, đời này bọn họ đã thành công đảo ngược thế cục của hai bên. Không bao lâu nữa, đại quân có thể hồi kinh rồi.
Vừa nghĩ tới việc có thể nhìn thấy Lăng Ca, không đúng, bây giờ là Vân Phù, nét mặt Tề Tuân lại nhiều thêm mấy phần ý cười.
Hứa tướng quân và các phó tướng khác đã thương lượng xong đối sách tiếp theo. Trong lúc vô tình, ánh mắt ông đảo qua Tề Tuân, lại nhìn thấy tiểu tử này không biết đứng trong góc cười ngây ngô cái gì.
Hứa tướng quân bèn cố ý trêu chọc hắn, đột nhiên mở miệng,
"Không biết Tam điện hạ có cao kiến gì?" Âm thanh vang dội nháy mắt truyền khắp cả gian lều vải. Tất cả ánh mắt chúng tướng sĩ đều tập trung về phía Tề Tuân.
Tề Tuân nghe thấy tiếng hỏi thì vội vàng thu bớt nụ cười trên mặt lại, sau đó hắn kết hợp tình huống quân địch kiếp trước và thế cục hai phe hiện tại, chậm rãi nói.