Vạn thị nhanh chóng chuyển đề tài: “Lão thái thái, chuyện đã qua nhiều năm vậy rồi. Nếu Nhị gia dưới suối vàng có linh, biết hai đứa con gái lớn lên trổ mã xinh đẹp như thế này thì cũng sẽ rất vui mừng.”
Triệu lão thái thái gật đầu.
Vân Phù thuận tay đưa tách trà cho Triệu lão thái thái: “Tổ mẫu đã xem sổ sách hồi lâu rồi, không bằng đến viện của cháu ngồi một lát đi. Cháu còn phải đa tạ Vạn di nương đấy, di nương sắp xếp cái viện kia rất đẹp, cháu rất thích.”
Triệu Lăng Ca không cam lòng bị tụt lại phía sau, lập tức nói: “Tổ mẫu, viện của tỷ tỷ cháu cũng bỏ tâm tư ra đó còn cho người đưa rất nhiều đồ vật sang nữa. Nói không chừng, hiện tại bên đó còn đẹp hơn cả viện của cháu luôn rồi.”
“Thực sự đẹp vậy sao? Ta lớn tuổi rồi, đúng là nên ra ngoài vận động một chút. Vậy cứ đến chỗ Vân Phù nghỉ ngơi một lát đi.”
Sắc mặt Vạn thị có chút không được tốt cho lắm, bởi vì những thứ trong viện của Vân Phù đa số đều là hàng giả kém chất chất lượng. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hứng thú của Triệu lão thái thái, bà ta cũng không dám nói thêm gì, đến lúc đó chỉ đành đổ hết trách nhiệm lên đầu đám hạ nhân thôi.
Thế rồi, mấy người bọn họ cùng nhau đi về phía sân viện của Vân Phù.
Vừa vào viện, Triệu Lăng Ca liền nhìn chung quanh, sau đó hỏi Vân Phù: "Vài ngày trước ta mới cho người đưa bồn san hô cảnh sang đây, sao lại không thấy? Mau bày nó ra đi, bồn cây cảnh phải để cho người ta ngắm, đặt ở phòng kho ám bụi làm gì."
Vạn di nương nghe thấy lời này thì trong lòng giật thót, mau chóng đứng ra hoà giải, không ngờ lại bị Vân Phù chen lên trước một bước.
"Lăng Ca, ngươi nhớ lầm rồi chăng? Ở đây ta chưa từng thấy bồn san hô cảnh gì cả." Vân Phù lắc đầu.
"Sao mà vậy được. Rõ ràng hôm trước ta đã tự mình cho người đưa tới mà. Cái bồn cảnh đó là Vạn di nương nói với ta rằng sân viện này của ngươi hơi trống trải, bày cái bồn cảnh kia vào đây thì vừa đẹp, vậy nên ta mới cho người đưa nó tới đây mà."
"Đã nói không có là không có."
"Hai cô nương chớ vì một cái chậu cảnh mà làm tổn hại hòa khí tỷ muội. Như vậy đi, trở về ta lại cho người tới phòng kho, tìm một chậu khác đưa tới." Vạn di nương tranh thủ thời gian hoà giải.
"Ngươi! Tổ mẫu, con rõ ràng đã cho người đưa tới, không chỉ bồn cây cảnh này, mà còn có rất nhiều vật khác nữa. Mấy thứ đó đều do lão ma ma bên người Vạn di nương tới lấy đi. Vạn di nương nói xem có đúng không?"
"Không đưa chính là không đưa, đừng nói nhiều." Vân Phù lắc đầu, mặt đầy tự tin.
Triệu lão thái thái cũng nhìn về phía Vạn di nương, "Đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
"Lão thái thái, chuyện này hẳn là có nhầm lẫn. Trong phủ nhiều chuyện, một mình ta khó tránh khỏi sẽ có chút sơ sót. Trở về ta sẽ cho người đưa bồn cây cảnh tới."
"Hẳn là không chỉ có mỗi bồn cây cảnh này đâu nhỉ? Vừa hay Quế ma ma trước giờ là người thận trọng, những vật mà Vạn di nương lấy ở chỗ ta đoạn thời gian trước đều đã được ghi lại hết. Bây giờ chúng ta cứ để người trong viện lấy đồ vật ra kiểm kê một lượt, chẳng phải sẽ biết cái nào có, cái nào không có sao?"
"Kiểm thì kiểm, dù sao ta cũng không nói sai." Vân Phù gật đầu.
Triệu lão thái thái ngồi ở bên cạnh không nói gì, ngược lại đưa mắt nhìn Vân Phù ở bên cạnh.
Bọn hạ nhân làm việc rất nhanh. Chẳng bao lâu sau, những vật không có trong danh sách đã được kiểm kê ra.
"Vạn thị, chuyện này là sao?" Triệu lão thái thái mở quyển sổ ra, vứt xuống trước mặt Vạn di nương.
"Lão thái thái, ta không làm chuyện này. Chắc chắn là Tiền ma ma đã mượn danh nghĩa của ta trộm những vật này." Phản ứng của Vạn di nương khiến cả Vân Phù cũng phải thán phục, nhanh như vậy đã tìm được người chết thay.
Vị Tiền ma ma vừa bị bà ta điểm danh kia hiện đang đứng ngay sau lưng Vạn di nương. Bà ta nghe thấy lời này, sắc mặt trắng nhợt, sau đó lập tức quỳ xuống cầu xin Triệu lão thái thái và Vân Phù tha thứ:
"Lão phu nhân, Đại tiểu thư, mọi chuyện đều do nô tỳ làm. Đều tại ta tham tài, nghĩ thấy tính tình Đại tiểu thư tốt như vậy, sẽ không so đo những thứ này với nô tỳ. Khẩn xin Đại tiểu thư tha cho nô tỳ..."
"Tính tình Đại tiểu thư tốt chính là lý do bà trộm đồ sao? Vậy ta thấy tính tính của Vạn di nương cũng rất tốt, Tiền ma ma, sao bà không trộm đồ của di nương đi! Đơn giản là bà cho rằng Đại tiểu thư mới trở về, cái gì cũng không biết nên cố ý khi dễ chứ gì..." Triệu Lăng Ca không phục, đưa mắt ra hiệu cho Quế ma ma đứng bên cạnh.
Quế ma ma ngầm hiểu, bà vẫn còn nhớ rõ mấy ngày trước đã bị người này châm biếm thế nào, hiện tại có cơ hội nên lập tức lên tiếng mắng.
Tiền ma ma không dám lên tiếng.
Vạn di nương cũng quỳ trước mặt Triệu lão thái thái cầu xin, nói gần nói xa nhưng tất cả đều dính tới Vân Phù, "Đại tiểu thư là người thiện lương, tiểu thư nể tình bà ta đã lớn tuổi mà tha cho một lần đi. Trở về ta nhất định sẽ bổ sung tất cả những vật kia lại..."
"Vạn di nương nói lời này cũng không đúng, ta cũng đâu có bảo bà ta làm những việc này, tại sao muốn đẩy lên đầu ta? Mặc dù ta thiện tâm, nhưng điều này liên quan gì tới bà ta? Cũng đâu thể lấy đó làm lý do để bà ta làm chuyện xấu. Còn có, rõ ràng tổ mẫu đang ở nơi này, di nương lại hết lần này tới lần khác hỏi ta nên giải quyết thế nào? Xem ra lần bận này đã khiến đầu óc của di nương hỏng mất rồi." Vân Phù xua tay, hỏi ngược lại.
"Tổ mẫu, người vẫn nên đứng ra giải quyết chuyện này đi."
Triệu lão thái thái không nói gì, qua hơn nửa ngày mới nhìn về phía Vạn di nương và Tiền ma ma đứng bên cạnh bà ta, "Đó giờ Triệu gia ta không nuôi kẻ ăn cây táo rào cây sung. Ngươi đã làm ra chuyện thế này, thế thì Triệu gia cũng chứa không nổi ngươi. Đuổi hết một nhà già trẻ ra ngoài đi. Về phần ngươi, quản giáo không nghiêm, để cho kẻ xấu nhân cơ hội trục lợi, chút chuyện nhỏ thế này mà cũng quản không được, sao ta có thể yên tâm giao những chuyện khác cho ngươi. Trong khoảng thời gian này, ngươi không cần quản chuyện trong nhà nữa."
Vạn di nương nghe xong, theo bản năng muốn biện giải cho mình, nhưng thấy Triệu lão thái thái liếc mắt nhìn qua, nên bà ta không còn dám nhiều lời, nhưng trong lòng lại cực kỳ hận Vân Phù. Con nhóc này vừa về đã khiến bà mất mặt không nói, bây giờ ngay cả quyền quản lí gia đình cũng mất rồi, đúng là giống hệt như mẫu thân nó, chuyên môn khắc mình.
"Được rồi, còn ở lại chỗ này làm gì, trở về hết đi, ta muốn nghỉ một lát. Vân Phù, cháu qua đây."
Triệu Lăng Ca hoàn toàn không muốn đi, nàng sợ Vân Phù bị Triệu lão thái thái quở trách. Chỉ đến khi Vân Phù ra hiệu, lúc này Triệu Lăng Ca mới quyến luyến rời đi.
Chỉ còn Triệu lão thái thái nán lại, dưới sự dìu dắt của thị nữ, bà đi đến phòng có lò sưởi, Vân Phù theo sát phía sau.
Sau đó đám người biết điều rời đi, chỉ còn hai người bọn họ. Trong phòng lửa than cháy đượm, chẳng bao lâu sau, mặt Vân Phù đã bị hơi ấm hun đỏ bừng.
"Sao cháu lại phát hiện Vạn di nương giấu Lăng Ca, chuẩn bị cho cháu những vật kia? Là Lăng Ca nói cho cháu sao?" Triệu lão thái thái nhìn Vân Phù đang ngồi ở bậc thềm, có chút bất ngờ hỏi.
Đứa nhỏ này mới được đón về. Trước đây nó ở thôn quê nhiều năm như vậy thì có thể biết cái gì chứ? Làm sao biết người dưới tay Vạn thị tham đồ trong viện nó được.
"Không phải. Chỉ là cháu cảm thấy đồ vật trong phòng của cháu không giống đồ vật trong phòng của mọi người. Mặc dù bề ngoài trông có vẻ không khác biệt, nhưng ví dụ như cái này." Vừa nói, Vân Phù cầm lấy một cái bình hoa trên kệ, nhìn Triệu lão thái thái rồi tiếp tục nói: