"Mời đại phu gì mà tốn tận hai lượng bạc? Ngươi cho ta là đứa trẻ ba tuổi hả?"

"Dù sao ta cũng không có tiền." Vân Phù chẳng thèm quan tâm tới hắn nữa, nói xong liền dẫn Trần Tiểu Mãn lên núi nhặt củi.

Lúc này, ở Vân gia vô cùng yên lặng.

Người trong nhà đều tụ lại trong phòng Vân lão thái thái.

Trần Hoa khóc đến nỗi đôi mắt đỏ bừng, nhìn về phía Vân lão thái thái, "Mẫu thân xem chúng ta phải làm sao bây giờ? Hiện tại ngay cả tiền ăn tết trong nhà cũng không có, mẫu thân nghĩ cách gì đi..."

Vân lão thái thái có chút bối rối, vô thức liếc mắt, tay dưới chăn nắm chặt mép chăn. Tiền riêng của bà ta giấu ở chỗ này, không nhiều không ít, vừa đúng một trăm hai mươi lượng.

"Đều tại ngươi bình thường nuông chiều, nuôi cháu trai của ta thành cái dạng này! Tiện nhân! Lúc trước nhà ta không nên cưới ngươi vào cửa..."

Trần Hoa không dám phản bác, nhưng trong lòng đã mắng Vân lão thái thái gần chết, "Mẫu thân, người có thể lấy tiền riêng ra trả khoản nợ này cho Đông Chí trước không? Mẫu thân là tổ mẫu ruột của nó, không thể mặc kệ nó được..."

"Ngươi cút cho ta! Ta là người bước một chân vào quan tài rồi, đừng suốt ngày chỉ biết dòm ngó ta! Vả lại ta nào có tiền, cùng lắm chỉ là mấy lượng bạc giữ lại để về sau mua quan tài thôi..."

Trần Hoa xụi lơ trên mặt đất, lòng tràn đầy tuyệt vọng, khóc với Vân lão thái thái.

"Mấy ngày trước ta bảo ngươi đi nghe ngóng giá cả, nha đầu kia đáng bao nhiêu tiền?"

Trần Hoa gạt nước mắt, nói: "Đứa cháu bà con xa bên nhà mẫu thân con bằng lòng bỏ ra năm lượng bạc, còn có hai tấm vải."

Vân lão thái thái rất bất mãn, vỗ vào ván giường, "Chỉ năm lượng, nhiêu đó thì xài được cái gì! Không được, bên nhà Hoàng viên ngoại còn được mười lượng... Hay là bán nó vào thanh lâu đi, còn có thể được thêm chút tiền."

"Như vậy sao được, nha đầu kia sẽ không đồng ý." Trần Hoa có chút động lòng, nhưng nghĩ đến tính cách Vân Phù, lại lắc đầu.

"Sao lại không được? Ngươi ra đầu thôn lấy thuốc cho nó uống, rồi nhân lúc trời tối trực tiếp đưa nó lên trấn trên." Vân lão thái thái nhìn Trần Hoa, đúng là rèn sắt không thành thép mà.

"Mẫu thân nói đúng, vậy con đi liền." Trần Hoa giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng. Gương mặt vốn đang đầy vẻ suy sụp giờ lại vừa khóc lại cười, trông cực kỳ khó coi.

Mẹ chồng nàng dâu hai người vừa thương lượng xong, thì Vân Đông Chí lập tức xông vào.

Vân lão thái thái còn chưa kịp lên tiếng, Vân Đông Chí đã mở miệng, "Tổ mẫu mau đưa tiền cho ta."

"Bà lấy tiền ở đâu ra. Cháu đứa nhỏ này chỉ biết nói mò." Nhìn đứa cháu trai giờ đã cao hơn bà ta, Vân lão thái thái đột nhiên có chút ghét bỏ. Cho nó ăn, cho nó mặc, còn đưa nó đến thư viện đọc sách, ai mà ngờ nó lại đem về một đống nợ thế này.

Sắc mặt Vân Đông Chí trầm xuống, "Tổ mẫu chịu bỏ ra hai lượng bạc mời đại phu cho phụ thân ta, còn cho Vân Phù bạc để mua kẹo của cửa hàng Triệu gia, vậy sao lại không thể đưa bạc cho ta?"

Trần Hoa nghe thấy lời này cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt nhìn về phía Vân lão thái thái thêm phần căm hận. Bà ta không cho mình đi mua gạo, để mình đói bụng, nhưng lại lấy bạc cho Vân Phù mua kẹo ăn.

"Bà cho Vân Phù bạc mua kẹo lúc nào! Đông Chí, cháu nghe ở đâu thế, bà mà có bạc thì đã giữ lại đưa cho cháu đầu tiên rồi, không phải sao? Tổ mẫu nuôi cháu nhiều năm như vậy, cháu đứng có nghe lời người ngoài."

"Tổ mẫu!" Vân Đông Chí nhìn chằm chằm Vân lão thái thái, giọng nói dịu lại, "Tổ mẫu, vậy tổ mẫu đưa bạc cho cháu đi nhé? Nếu không có bạc, cháu sẽ bị thư viện đuổi ra ngoài, về sau những đồng môn kia đều sẽ xem thường cháu. Tổ mẫu yên tâm, chờ sau này cháu thi đậu công danh nhất định sẽ cho tổ mẫu hưởng phúc."

Vân lão thái thái cố gắng lên tinh thần ứng phó với Vân Đông Chí. Bà ta cảm thấy đứa cháu trai này có chút không bình thường nên không dám lộ ra chuyện mình có tiền, bàn tay vẫn túm chặt tấm chăn không thả, cười nói: "Đông Chí à, bà thực sự không có tiền, nhưng bà và mẫu thân cháu nghĩ kỹ rồi, chúng ta định bán Vân Phù đổi tiền cho cháu đây."

"Con nhóc kia đáng được mấy đồng!" Vân Đông Chí đột nhiên quát lớn, dọa Vân lão thái thái khẽ run rẩy.

Vân Đông Chí nhìn Vân lão thái thái, đột nhiên tiến lên một bước, dùng ánh mắt độc ác nhìn bà ta:

"Ta biết bà có tiền đấy tổ mẫu. Trước đó phụ thân ta đã nói, năm xưa người bế Vân Phù vàng bạc đầy người, sau khi bà giết nàng ta thì chắc chắn những vật kia đều ở chỗ bà. Bà mau đưa cho ta!"

Trần Hoa không hiểu chuyện gì. Khi nghe đến chữ giết người, hai mắt nàng ta trừng to, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?

Vân Phù và Tô Nhuận dẫn theo mấy nha dịch trốn ở ngoài nhà, lời Vân Đông Chí nói bọn họ nghe rất rõ ràng. Sắc mặt cả đám người đều thay đổi.

Bổ đầu đứng đầu ra hiệu với người sau lưng. Một giây sau, bọn họ đá văng cửa từ bên ngoài, ba người trong nhà liền bị bao vây.

Vân Đông Chí còn chưa kịp hé răng đã bị bắt lấy đè xuống đất.

"Đưa ba người bọn họ đi! Tra xét toàn bộ căn phòng."

Trong quan phủ.

Ngoại trừ Vân Tráng còn đang nằm trên giường, những người khác đều bị bắt tới nha môn.

Tộc trưởng và Lý chính cũng đã lớn tuổi, nhưng vì chuyện này mà cũng được đưa tới công đường. Sắc mặt hai người tái mét, hận không thể tống cổ cả nhà này đi, đúng là khiến cả thôn mất hết mặt mũi mà.

Bổ đầu bày ra tất cả những vật tìm thấy được ở Vân gia, tròn mười thỏi bạc và một chút bạc vụn, hết thảy là một trăm hai mươi lượng bảy bạc.

Vân lão thái thái nhìn số bạc này, toàn thân mềm nhũn ra, ngồi xụi lơ trên mặt đất, cũng vì vậy mà đụng phải vết thương cũ, bà ta đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.

Vân Đông Chí trông thấy nhiều tiền như vậy, mắt long lên sòng sọc, nghĩ đến dáng vẻ ra sức khước từ lúc trước của Vân lão thái thái, trong lòng phẫn nộ. Hắn lập tức đánh về phía Vân lão thái thái, "Tổ mẫu, bà gạt ta! Sao không đưa tiền này cho ta..."

Lực tay của Vân lão thái thái nào lớn như Vân Đông Chí, ngay cả sức đánh trả cũng không có, chỉ có thể vừa khóc vừa la hòng tránh né. Nha dịch thấy cũng đến lúc, mới đi lên tách hai người ra.

Vân Đông Chí hung tợn trừng Vân lão thái thái. Trần Hoa cũng bất mãn, lão bà này có bạc thế mà không cho con trai của nàng, đáng bị trừng trị một phen.

Huyện lệnh ngồi trên công đường, xem xét dáng vẻ của người nhà này liền biết trong đó chắc chắn có vấn đề. Loại tình huống giống vậy hắn đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần rồi.

Trải qua thẩm vấn, sắc mặt vốn nhàn nhã của Huyện lệnh dần trở nên nghiêm túc.

Đến khi bổ đầu trình số bạc Vân lão thái thái giấu lên, Huyện lệnh đã không thể ngồi yên nữa, đập kinh đường mộc trên tay xuống.

"Tiền này đến cùng là lấy đâu ra? Ngươi là một thôn phụ lớn tuổi, tuyệt đối không có khả năng kiếm được nhiều tiền như vậy!"

Mặc dù Vân Phù biết chuyện, nhưng nhìn thấy nhiều thỏi bạc như thế, lại xem bộ y phục cũ đầy mảnh vá của mình, cơn giận nhanh chóng bùng lên. Nàng ra vẻ không biết gì cả, hỏi Vân lão thái thái:

"Tổ mẫu, không phải bà nói trong nhà không có bạc, Đông Chí phải đi học, phụ thân là trụ cột, mẫu thân phải làm việc nhà, bà lớn tuổi chịu không nổi lạnh nên chỉ có thể mua áo bông cho mọi người trước sao?"

"Đúng rồi, tổ mẫu, số bạc này cũng là mẫu thân ruột của ta để lại cho ta sao?"

Vân lão thái thái đang không biết nói thế nào, Vân Phù hỏi câu này tựa như cọng cỏ cứu mạng, bà ta liều mạng gật đầu, "Đúng, chính là mẫu thân ngươi để lại cho ngươi. Đại nhân, số tiền này đều là mẫu thân nó để lại cho nó không phải ta trộm..."

"Vậy thật là kỳ quái..." Vân Phù lại mở miệng, Vân lão thái thái hoảng hồn, sợ nàng nói ra cái gì, lập tức bổ nhào qua muốn che miệng Vân Phù lại, không cho nàng nói chuyện.

"Lớn mật, đây là công đường, ai cho ngươi làm càn!"

Vân lão thái thái bị nha dịch kéo ra, Vân Phù phủi bụi trên người rồi nhanh chóng đứng lên, nhìn về phía Huyện lệnh.

"Đại nhân, nếu mẫu thân ruột của ta đã muốn vứt bỏ ta thì vì sao còn để lại nhiều bạc như vậy? Nếu không cần ta thì cứ nhân lúc ta vừa sinh ra dìm chết giống tổ mẫu cho rồi, cần gì phí nhiều sức như vậy làm gì?"

Huyện lệnh nhìn số bạc kia, lại nhìn vẻ mặt chột dạ của Vân lão thái thái.

Kinh đường mộc đập lên bàn một cái, phát ra tiếng vang thật lớn, "Còn không mau thành thật khai báo với bản quan!"

Vân lão thái thái bị dọa cho phát sợ, nằm rạp trên mặt đất khóc, "Ta nói, ta nói hết..."

Toàn bộ người trong nha môn đều ngây dại, sắc mặt Huyện lệnh tái xanh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Không lâu sau đó, mấy nha dịch và ngỗ tác* đưa Vân lão thái thái đi tới hiện trường xảy ra chuyện năm đó. Những người trong thôn tò mò đều đi theo.

*Ngỗ tác (仵作): Tên một chức lại, chuyên khám nghiệm tử thi.

Vân lão thái thái lớn tuổi, cũng không nhớ rõ vị trí cụ thể. Bọn nha dịch đào ở trên núi hồi lâu, rốt cục cũng trông thấy một bộ hài cốt.

Cả đám đều thấy lạnh người, ánh mắt nhìn Vân lão thái thái dần thay đổi.

Ngỗ tác nghe tin thì nhanh chóng vác cái hòm nhỏ chạy tới. Vân Phù cũng thừa cơ chen vào.

Nàng nhìn chằm chằm bộ hài cốt trước mặt, đây là người bên cạnh mẫu thân nàng.

Kiếp trước chưa từng xảy ra chuyện này, tất cả mọi người đều không biết nơi này còn có một người vì nàng mà đánh đổi mạng sống.

Không phải nàng làm, nhưng người này lại vì nàng mà chết.

Vân Phù cho dù đã sống một kiếp, nhưng xét đến cùng cũng chỉ là một tiểu tiểu thư chưa đầy hai mươi tuổi. Trông thấy bộ hài cốt kia, khóe mắt dần đỏ lên, nước mắt rơi xuống đất, thoáng cái đã biến mất.

Ngỗ tác cũng đã lớn tuổi, nhìn thấy Vân Phù chen trong đám người, tưởng rằng nàng bị dọa, bèn nhanh chóng bảo nha dịch dẫn nàng đi, còn oán trách người bên cạnh, "Không biết nhìn một chút à? Thế mà để đứa nhỏ đến đây. cô nương chỉ mới lớn chừng ấy, bị dọa thì làm sao bây giờ!"

Ngỗ tác vừa thu nhặt hài cốt trên đất, vừa nói chuyện với tiểu đồ đệ sau lưng. Đột nhiên động tác tay ông ấy ngừng lại, tiểu đồ đệ không rõ chuyện gì, còn ngây ngô hỏi chuyện gì xảy ra, lại bị lão ngỗ tác trừng mắt nên không dám hỏi nữa.

Nha dịch đứng bên trên nhìn ra có chuyện không đúng, vừa muốn mở miệng đã thấy lão ngỗ tác cúi đầu tiếp tục làm việc, đành phải thôi.

Huyện lệnh xem hết văn thư ngỗ tác viết xong, mắt cũng trừng lớn, sững sờ ngồi trên ghế, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Hắn làm quan nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp chuyện thế này. Mụ Vân lão bà này đúng là gan to bằng trời, người bà ta hại chết chính là một phụ nhân đang mang thai! Quả thực là lòng dạ rắn rết!

Huyện lệnh nổi giận đùng đùng cho người kéo Vân lão thái thái từ trong đại lao ra thẩm vấn. Lúc đầu mụ Vân lão bà này còn sống chết không nhận, cho đến khi dùng hình thì bà ta mới đổi sắc mặt, quỳ xuống đất xin tha rồi ấp úng hồi lâu mới nói rõ mọi chuyện.

Năm đó, sau khi dìm chết cháu gái ruột, bà ta bắt đầu hối hận. Đang không biết làm sao cho phải thì bà ta đã phát hiện một nữ tử đang ôm Vân Phù. Hai người nhìn nhau, sắc mặt thay đổi.

Vân lão thái thái sợ việc này bị người trong thôn biết, nên ngăn nữ nhân đó lại, không cho nàng đi. Trong lúc hai người xảy ra tranh chấp, Vân lão thái thái nhìn y phục trên người nàng liền biết là chất liệu tốt, lại thấy xung quanh không có ai, trên tay nữ nhân còn ôm một đứa bé, bụng lại đang mang thai, căn bản không có sức phản kháng, thế là bà ta nảy ra ý xấu.

Sau đó, Vân lão thái thái cướp hết toàn bộ những thứ đáng giá trên người nữ nhân kia, giữ riêng cho mình một phần, sau đó lại đi tìm Vân Tráng. Hai mẫu tử lén lút xử lý mọi việc sạch sẽ. Thấy Vân Phù và cháu gái bà ta không chênh lệch nhiều, Vân lão thái thái dứt khoát ẵm nàng về.

Chân tướng rõ ràng, Huyện lệnh nhanh chóng xử phạt những người này theo luật pháp.

Vân lão thái thái giết ba mạng người, theo luật phải chém.

Vân Tráng biết chuyện không báo, ngược đãi dưỡng nữ, lưu vong biên cảnh hai mươi năm.

Trần Hoa ngược đãi dưỡng nữ, cũng đày biên cảnh cùng Vân Tráng.

Về phần số bạc kia, tất cả đều trả lại cho Vân Phù.

Vân Đông Chí nghe thấy phán quyết này thì ôm mẫu thân hắn òa khóc. Hắn không hiểu sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này, tất cả đều mất hết rồi.

Không đợi hắn suy nghĩ, toàn bộ người Vân gia đã bị đưa xuống dưới.

Ngày Vân lão thái thái bị hành hình, bà ta còn kêu khóc thảm thiết. Người qua đường thấy bà ta lớn tuổi, không biết đã xảy ra chuyện gì bèn hỏi nha dịch. Sau khi biết những chuyện bà ta làm, mọi người thay nhau vỗ tay bảo hay.

Vân Phù đứng ở trong đám người, nhìn Vân lão thái thái ban đầu còn kêu rên sau đó thì dần im bặt, bàn tay nắm chặt chậm rãi buông lỏng.

Hai đời, cuối cùng mụ già ác độc này cũng bị báo ứng.

Vân Tráng và Trần Hoa cũng nhanh chóng bị đưa đến biên cảnh.

Vân Đông Chí thấy Vân lão thái thái bị trứng thối đập đến nỗi nhìn không rõ mặt, lui về sau mấy bước, sự liều lĩnh trong dĩ vãng đã không còn nữa, cũng không dám tiến lên, sợ người khác biết hắn và Vân lão thái thái có quan hệ.

Hắn vô thức muốn tìm Vân Phù, ai ngờ một đám nha dịch đã ngăn trước mặt hắn. Vân Đông Chí không dám làm càn, chỉ có thể nhìn Vân Phù càng chạy càng xa.

Huyện lệnh sợ nàng chỉ có một mình mà cầm nhiều tiền như vậy sẽ bị người xấu để mắt tới, nên đổi toàn bộ ngân lượng thành ngân phiếu rồi mới đưa cho nàng. Vân Phù cầm số ngân phiếu đó đi tìm người đóng quan tài, rồi mua một miếng đất nhỏ để an táng cho bộ hài cốt. Tiếp đó nàng lại tìm tăng nhân siêu độ cho đôi mẫu tử này. Sau khi hoàn tất mọi việc, Vân Phù đi trên đường mà chẳng có mục đích gì. Khi đi ngang qua cửa hàng kẹo của Triệu gia, nàng vào mua một túi kẹo.

Trên đường về quán trọ, nàng thấy một đám người vây lại một chỗ, không biết đang nói cái gì. Vân Phù ôm túi kẹo, không hiểu ma xui quỷ khiến hay sao mà nàng lại chen vào trong đám người. Lúc này, nàng nhìn thấy một tiểu cô nương bảy tám tuổi quỳ trên mặt đất, đôi mắt đỏ au vì khóc, bên cạnh cô bé còn có một cô nương chừng mười lăm, mười sáu tuổi đang nằm. Vân Phù nghe nửa ngày mới biết chuyện gì đang xảy ra.

Gia đình này có chút tài sản tích góp, nuôi ba huynh muội. Con trai được đưa đến thư viện đọc sách cách nhà ngàn dặm. Không lâu sau phụ mẫu đột nhiên chết một cách không minh bạch, thúc bá ruột thấy nhà này không có đàn ông ở nhà, nên nảy ý đồ xấu, không những chiếm lấy gia sản, mà còn muốn bán hai cô nương cho nhà giàu làm tiểu thiếp.

Sau khi biết chuyện, cô nương kia hạ quyết tâm nhân lúc trời tối dẫn muội muội chạy trốn. Hai đứa nhỏ dọc đường ăn xin cùng với giúp người ta làm việc, nên đến được nơi này.

Người tỷ tỷ chăm sóc muội muội cả một đường, cuối cùng cũng ngã bệnh. Bé gái nhỏ hơn không có tiền chữa bệnh, chỉ có thể mang theo tỷ tỷ xin tiền trên đường.

"Tiểu nha đầu, ta thấy bệnh của tỷ tỷ ngươi sợ là trị không hết đâu, chẳng bằng ngươi tới nhà ta làm con dâu nhỏ nuôi từ bé đi, ta còn cho ngươi cơm ăn nữa đấy." Một lão bà tử nói.

Tiểu cô nương không sợ hãi, nghe lời kia xong vành mắt đỏ bừng, ôm chặt lấy tay tỷ tỷ nàng, "Ta ở cùng với tỷ tỷ, ta không tới nhà bà đâu."

Mấy nam nhân xung quanh không có ý tốt đưa mắt nhìn hai người bọn họ. Tính cách tiểu nha đầu bướng bỉnh, vừa có người tới gần lập tức liều chết cắn hắn. Đám người đó không chiếm được chỗ tốt nên giận dữ rời đi, ngoài miệng còn thấp giọng mắng mỏ mấy câu.

Vân Phù nhìn hai người các nàng, không hiểu sao lại nhớ đến thuở nhỏ của muội muội mình ở đời trước. Nếu khi ấy muội muội cũng đánh liều giống đứa nhỏ trước mắt này, liệu mọi chuyện sẽ thay đổi? Muội muội cũng sẽ không đến mức bị Vân lão thái thái ngược đãi mười sáu năm.

Vân Phù ước lượng số bạc còn lại, hẳn là vẫn đủ. Nàng tiến lên trước, định cõng cô nương đang hôn mê lên, ai ngờ lại gặp phải ánh mắt hung dữ của tiểu cô nương. Vân Phù mở miệng, "Đỡ tỷ tỷ muội đi, ta đưa nàng đi xem bệnh."

Trong y quán.

"May mà đưa tới kịp thời, nếu còn sốt nữa, chỉ sợ là... Cho nàng uống hết thuốc này, lát sau là có thể tỉnh. Ta đi nấu thuốc trước, các ngươi chờ ở đây."

Trong phòng chỉ còn lại ba người.

Vân Phù vừa định mở miệng nói chuyện, tiểu cô nương kia đã quỳ xuống, dập đầu với nàng."Tạ ơn tiểu thư đã cứu tỷ tỷ của ta, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho tiểu thư..."

Vân Phù có chút bối rối. Tuy đã sống hai đời, nhưng nàng chưa từng gặp tình huống này, vội vàng đỡ cô bé dậy, lúc này trán tiểu cô nương đã có chút ửng đỏ. Vân Phù vuốt tóc cô bé.

"Muội mau đứng dậy đi. Ta có thể đi, có thể chạy, cần muội làm trâu làm ngựa làm gì chứ. Muội rất tốt, tỷ tỷ muội cũng rất tốt, hai người các muội nhất định sẽ có một cuộc sống tốt thôi."

Nói xong, Vân Phù liền lấy ra mười lượng bạc nhét vào trong ngực tiểu cô nương, "Chờ tỷ tỷ muội tỉnh, đưa cái này cho tỷ tỷ muội."

Nhìn cô nương nằm trên giường, nàng thầm nhủ trong lòng, ngươi tuyệt đối đừng giống ta đời trước, không bảo vệ được muội muội.

Trước khi đi, Vân Phù chia một nửa số kẹo mới mua cho cô bé kia.

Trời đột nhiên đổ mưa, nước mưa rơi xuống nhanh chóng thấm ướt y phục Vân Phù. Nàng mặc kệ đội mưa chạy về phía quán trọ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lúc quay lại quán trọ, cả người đều đã ướt đẫm. Sau khi thay y phục, Vân Phù ngồi một mình bên cửa sổ, lơ đãng nhìn phong cảnh ở ngoài kia. Người trên đường dần thưa thớt, rất nhanh một bóng người cũng không thấy nữa.

Đêm khuya, người trong quán trọ đều đã nghỉ ngơi.

Vân Phù bị ác mộng làm thức giấc, mồ hôi lạnh túa ra cả người. Nàng ngồi trên giường ôm chặt chăn mền, không dám tiếp tục ngủ.

Cảnh tượng người Triệu gia tra tấn nàng và muội muội ở kiếp trước cứ hiện lên trong đầu. Mọi chuyện xảy ra với bản thân trong thời gian đó vẫn luôn khiến nàng sợ hãi. Cơn mưa vẫn chưa dứt, ngược lại càng thêm nặng hạt, cùng với đó là những tiếng sấm thi thoảng lại vang lên. Vân Phù vô cùng hoảng sợ, nàng dùng chăn mền bọc kín mình lại, thi thoảng còn có thể nghe thấy tiếng khóc.

Tia sấm vụt sáng, chiếu rọi khung cảnh trong phòng.

Vân Phù đưa tay tìm túi kẹo đặt ở cạnh giường, nửa túi kẹo còn lại đều bị nàng nhét vào trong chăn. Vân Phù núp ở bên trong, chậm rãi bóc một viên kẹo cho vào miệng.

Kẹo rất ngọt, đây là kẹo mà phụ mẫu nàng chuẩn bị cho nàng, nàng cũng có phụ thân và mẫu thân mà.

Nàng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, nhưng làm thế nào cũng không lau khô được.

Nàng nhớ phụ thân, mẫu thân và cả muội muội nữa.

Cùng lúc đó, ở Triệu gia cách đây ngàn dặm.

Triệu Lăng Ca cũng đang nấp ở trong chăn, nghe tiếng sấm ngoài cửa sổ, mãi mà chưa ngủ.

Nghe thấy tiếng sấm khiến nàng rất khó chịu, nghĩ đến vị tiểu thư thật kia, Triệu Lăng Ca lại bức bối một cách khó hiểu.

Cứ thế, một đêm không ngủ.

***

Trần Hoa và Vân Tráng đều không có ở đây, Vân gia chỉ còn lại một mình Vân Đông Chí. Có người trong thôn ở đây, hắn không dám làm gì Vân Phù. Trong lúc đang lo lắng việc phải trả số bạc kia thế nào, đồng môn kia của hắn lại tìm tới, Vân Đông Chí sợ tới nỗi chạy khỏi nhà từ cửa sau, dạo ấy đến nay không thấy tung tích nữa.

Vân Phù cũng không muốn trở về, viên đá nát nói với nàng rằng mấy ngày nữa Triệu gia sẽ tìm đến. Vân Phù dứt khoát lấy tất cả số bạc trong hang động của mình ra, để lại một phần đủ sống, số còn lại thì chia hết cho mấy đứa nhỏ trong thôn. Sau đó nàng lên trấn trên ở tạm trong quán trọ.

Tại Triệu gia ở phủ thành xa xôi.

Dưới sự điều tra ráo riết của Khổng Dụ, cùng với Vạn di nương bên cạnh thả tiếng gió, rốt cục Triệu gia cũng tra được tin tức của đứa bé năm đó.

Trong lòng Triệu lão thái thái vừa mừng vừa sợ.

Nhiều năm như vậy, con cháu Triệu gia vẫn ít ỏi. Từ khi lão nhị qua đời, đám cháu cũng chỉ có Triệu Định và Triệu Lăng Ca. Giờ đây, thật vất vả mới lại có thêm đứa cháu gái, bà lập tức lệnh cho hạ nhân đi dọn một viện tử mới. Nhưng bà lại nghe nói đứa nhỏ này ở nơi thôn quê mười sáu năm, nói không chừng đã học toàn thói xấu. Mấy ngày nay bà cứ trăn trở mãi, sợ Khổng Dụ đưa về cho bà một nha đầu không ra thể thống gì.

Mà Vạn di nương cũng ra vẻ nhiệt tình lắm. Bà ta bảo quản gia lấy không ít đồ vật trang trí tinh xảo từ phòng kho ra, rồi chuyển hết vào trong gian phòng mới dọn kia, còn dẫn cả Triệu Lăng Ca tới.

"Lăng Ca, tuổi hai đứa xấp xỉ nhau nên sở thích hẳn cũng không khác biệt lắm. Mau tới nhìn xem còn muốn bổ sung thêm thứ gì nữa không, ta sẽ lập tức sắp xếp người đi chuẩn bị. Nghe nói Đại tiểu thư này chịu khổ ở bên ngoài không ít, nhất định phải bù đắp thật nhiều mới được."

Triệu Lăng Ca nhìn gian phòng đã được bày trí lại, sau đó nghe thấy lời Vạn di nương nói, trong lòng càng thêm thấp thỏm. Nàng nhìn vào chỗ trống trong phòng, mở miệng nói: "Khoảng này hơi trống, vừa hay bên kia con có một bồn san hô, lát về con sẽ cho người đem qua."

Nhắc đến cái bồn san hô kia, Vạn di nương lại tức giận. Năm đó nàng ta vừa nhìn đã chấm bồn san hô đó, vốn nghĩ Triệu Lăng Ca còn nhỏ, đặt ở phòng nó chẳng phải là phung phí của trời sao, nên nàng ta dứt khoát bảo người mang đi. Ai biết bà ta chân trước vừa đi, chân sau Khổng Dụ đã chạy tới trước mặt Triệu lão thái gia cáo trạng. Cuối cùng nàng ta không những phải trả bồn san hô về, mà còn bồi thường một rương châu báu, liên lụy Triệu Lục cũng bị mắng một trận.

"Lăng Ca à, ta thấy con cũng có không ít đồ vật của tiểu thư mà. Đồ nhiều như vậy, sao không dứt khoát lựa thêm rồi đưa tới chung luôn."

Triệu Lăng Ca nhìn Vạn di nương đang cười dịu dàng, gật đầu nói: "Được ạ."

Trên đường trở về, tâm trí Triệu Lăng Ca cứ lơ mơ. Khởi Tinh thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của nàng thì thở dài, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu thư, mấy ngày trước hoa mai vàng trong hoa viên đã nở rồi. Hay là bây giờ chúng ta qua đó hái hai cành, về cắm vào bình đi?"

Triệu Lăng Ca lấy lại tinh thần, gật đầu. Một đoàn người đi về phía vườn hoa.

Đi ngang qua núi giả, vừa lúc bọn họ nghe thấy tiếng người khác nói chuyện. Khởi Vân vô thức định lên tiếng đuổi các nàng đi, Triệu Lăng Ca lại lắc đầu, Khởi Vân chỉ có thể coi như thôi.

"Ta nghe nói Khổng đại quản gia đã đi tới đó rồi. Quản gia sẽ nhanh chóng đón tiểu thư thật về thôi."

"Thật hay giả vậy? Vậy tiểu thư giả phải làm sao bây giờ?"

"Đương nhiên là đưa về gia đình vốn có của nàng rồi. Thay thế tiểu thư của chúng ta sống những ngày sung sướng nhiều năm như vậy, giờ phải trả lại chứ. Nàng ta đâu thể cứ ở nhờ phủ này mãi được?"

"Nhưng ta nghe nói mấy năm nay tiểu thư thật sống ở thôn nhỏ, cuộc sống rất khó khăn. Vị tiểu thư trong phủ chúng ta ngược lại thật tốt số, được làm Đại tiểu thư cả mười sáu năm."

...

Khởi Vân, Khởi Tinh sợ mấy tiểu nha đầu kia lại nói ra mấy lời đại nghịch bất đạo gì đó, các nàng nhanh chóng kéo Triệu Lăng Ca đi theo hướng khác. Thẳng đến khi tới phòng, các nàng mới yên tâm lại.

Nhân lúc pha trà, Khởi Tinh bước nhanh quay lại bên núi giả. Mấy nha đầu kia thế mà vẫn còn đang nói chuyện phiếm. Vừa định đứng ra răn dạy các nàng một một trận, lại nghĩ đến địa vị lúng túng hiện tại của Triệu Lăng Ca trong phủ, cái chân vừa thò ra lại rụt trở về.

Nhưng Khởi Tinh đã lén nhớ kỹ dáng vẻ của những người kia rồi, nàng ấy thở hổn hển quay lại phòng.

Tại viện trước Triệu gia, Triệu lão thái thái, Khổng Dụ, còn có một người đã lâu chưa xuất hiện là lão gia của Triệu gia - Triệu Lục, tất cả đều tụ họp ở đây.

"Thật sự là con ruột của lão Nhị sao? Ngươi không có tra nhầm chứ?" Triệu Lục bưng trà trên bàn lên uống một ngụm, sau đó giương mắt nhìn về phía Khổng Dụ.

"Vâng lão gia, quả thật là vô cùng chính xác. Ta đã hỏi thăm rõ ràng rồi."

"Vậy thì phái người đón về. Đúng rồi, năm nay bao nhiêu tuổi?" Triệu Lục vuốt chiếc nhẫn ban chỉ trên tay, híp mắt hỏi.

"Bằng tuổi với Đại tiểu thư." Khổng Dụ đứng trên mặt đất, chắp tay nói.

"Mẫu thân." Triệu Lục nhìn về phía Triệu lão thái thái đang ngồi bên cạnh, ngữ khí không còn nhẹ tựa mây như trước, lời nói ra lại khiến Khổng Dụ vô cùng phản cảm: "Dù sao cũng mười sáu rồi, trở về cứ chọn cho nàng một cửa hôn sự tốt, lại thêm chút đồ cưới rồi gả ra ngoài. Chúng ta cũng coi như không phụ lòng lão Nhị."

Lúc đi ra ngoài, Khổng Dụ thầm mắng Triệu Lục một tràng, rõ ràng chính mình chiếm gia sản của đệ đệ ruột, vậy mà còn giả bộ ra vẻ đạo mạo.

Được Triệu lão thái thái cho phép, Khổng Dụ mang theo mấy lão ma ma trong phủ đi tìm tiểu thư ở nơi thôn quê.

Một đường xóc nảy, mưa nắng dãi dầu đi tới thôn Tiểu Đàm.

Kết quả ngay cả bóng người cũng không thấy được.

Khổng Dụ nghe đủ loại lời kể của người trong thôn, trong lòng liền trầm xuống.

Trước khi ông tới đây đã từng thử nghĩ xem tiểu thư sống thế nào. Nhưng Vân gia này cũng khinh người quá đáng, thế mà lại ức hiếp một tiểu tiểu thư như thế. Ông phát hết những lễ vật đã chuẩn bị trước đó cho người trong thôn. Nghe các nàng miêu tả, Khổng Dụ đã biết đại khái thi thể kia là ai.

Hẳn chính là Xuân Đào, người mà năm đó đã đi vào miếu rồi lại chưa từng trở về. Khổng Dụ vô cùng cảm thán, muốn đi cúng bái nàng. Kết quả là thôn dân lắc đầu, "Hài cốt đó đã bị Vân Phù đưa đi mấy ngày trước rồi."

"Vậy Vân Phù đâu?"

"Bây giờ đang ở trấn trên đấy. Tiểu tử Tô gia chơi rất thân với nàng. Hắn biết chỗ đấy đó."

Khổng Dụ lần theo chỉ dẫn tìm tới quan trọ, sau khi hỏi tiểu nhị thì biết gian phòng của Vân Phù. Ông ôm tâm trạng thấp thỏm gõ cửa.

Kết quả nửa ngày cũng không có động tĩnh gì.

Tiểu nhị đi ngang qua thấy bọn hắn như vậy thì tốt bụng nhắc nhở: "Tiểu thư này đã mấy ngày chưa ra khỏi cửa rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play