"Anh rể, anh là người đàn ông đặc biệt nhất trong lòng chị gái em đấy..."

"Ngày anh bỏ đi, chị ấy như muốn c.h.ế.t đi sống lại!"

"Anh tin em đi, em chưa từng thấy chị ấy đau lòng như vậy bao giờ! "

Đang nấu bữa sáng dinh dưỡng trong bếp, nghe tôi nói vậy, Thẩm Vị Phàm không khỏi cười khẩy:

"Thật sao? Câu này em đã nói với bao nhiêu người đàn ông rồi?"

Tôi á khẩu, trong lòng có chút chột dạ.

Anh ta bưng ra nồi cháo, liếc nhìn tôi:

"Chuyện cô ấy có khóc hay không thì anh không rõ, nhưng có một điều chắc chắn là, cô ấy đã vứt bỏ hết những món quà anh tặng."

Vứt bỏ thì ít, mà đập phá thì đúng hơn!

Chị ấy đập nát hết đồ đạc, rồi gom lại ném vào thùng rác, sau đó châm lửa đốt sạch sẽ. Chưa hả giận, chị ấy còn hất tung đống tro tàn như đang hất tro cốt của ai đó vậy!

Tôi im bặt, nhìn An Mãn đang ngồi chờ được đút cho ăn sáng.

Chúng tôi nhìn nhau, cùng cười như được mùa, lúc chuẩn bị ăn sáng thì chuông cửa vang lên.

Thẩm Vị Phàm như chợt nhớ ra điều gì:

"Hôm nay hình như có khách đến."

Nói rồi, anh ta quay sang nhìn tôi: "Em có thấy ngại không?"

An Mãn cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.

Không hiểu sao họ lại nghĩ tôi là đứa nhút nhát, khép kín vậy nhỉ?

Tôi đảo mắt, tự giác ra mở cửa:

"Ai đấy ạ?"

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tôi đứng hình.

Thẩm Trì Chu đứng trước cửa, mỉm cười với tôi.

"Là anh đây!"

Chương 12: Màn kịch éo le

Lúc này, tôi chỉ muốn "xây tường tự kỉ" ngay lập tức.

Bỏ qua tôi vẫn đang đứng hình, hắn ta tự nhiên bước vào nhà.

"Cháu chào chú."

"Ừ, vừa hay cùng ăn sáng luôn." - Thẩm Vị Phàm gật đầu.

Cái gì? Cháu chào chú???

Thế giới này quả thật quá nhỏ bé!

Trong đầu tôi hiện lên vô số dấu chấm hỏi.

Hóa ra đây là lý do mà tôi luôn nhìn thấy hình bóng của Thẩm Trì Chu trong con người "cà khịa" của Thẩm Vị Phàm.

Hóa ra hai người họ cùng họ Thẩm.

Thì ra là gia đình!

Tôi liên tục nháy mắt với An Mãn.

Chị ấy không sợ "màn kịch cẩu huyết" này sao?

Thế mà chị ấy vẫn thản nhiên, duyên dáng ngồi ăn sáng, thể hiện đẳng cấp "cao thủ tình trường" đích thực.

Thẩm Trì Chu ngồi xuống cạnh tôi, hỏi:

"Em định đứng đó đến bao giờ?"

Tôi cụp mắt, im lặng.

Mọi chuyện giờ đã rối như canh hẹ rồi.

Thôi thì cứ "đâm lao phải theo lao" vậy!

Sau bữa sáng, Thẩm Trì Chu "tự giác" đi rửa bát.

Tôi vội vàng chạy vào bếp:

"Sao anh lại đến đây?" Hắn ta không trả lời tôi.

"Không phải anh đang bận chuẩn bị đính hôn sao?" - An Mãn lạnh lùng nói.

Hắn ta khựng lại, cúi đầu, giấu đi cảm xúc trong mắt:

"Không có cô ấy, tôi đính hôn với ai?"

Câu nói ấy đã rõ ràng mọi chuyện.

Thì ra, trong lòng Thẩm Trì Chu vẫn luôn có An Mãn, ngay cả khi chị ấy đã lừa dối anh ta.

Anh ta cũng không muốn khiến An Mãn khó xử khi phải lựa chọn giữa anh ta và Thẩm Vị Phàm.

Tôi đã hiểu ra sức mạnh của "bạch nguyệt quang" lớn đến nhường nào.

An Mãn không thể quên được Thẩm Vị Phàm.

Còn Thẩm Trì Chu vẫn luôn chờ đợi An Mãn.

Giờ đây, hai người họ đã "về chung một nhà", chỉ còn lại mình anh ta - kẻ "thế thân" đáng thương.

Đau lòng thay!

Còn về phần "thế thân" như tôi, tâm trạng rất tốt, tương lai rạng rỡ.

Vui quá đi thôi!

Chương 13: Lật ngược ván bài

Thẩm Vị Phàm muốn đưa An Mãn đi khám thai, để tôi lại cho Thẩm Trì Chu "chăm sóc".

Trên đường đi, tôi liên tục lải nhải bên tai Thẩm Trì Chu:

"Này, anh đừng có ủ rũ nữa, dù chị gái em không thể làm vợ anh, nhưng có thể làm dì của anh mà!"

"Tình thân bao giờ chẳng bền chặt hơn tình yêu, anh nói có đúng không?"

"Nghĩ tích cực lên, con của chị gái em chắc chắn sẽ giống anh rể, mà anh rể thì cũng coi như là anh, vậy chẳng phải cũng giống anh sao?"

Thẩm Trì Chu day day mi tâm, gượng cười:

"Cảm ơn em."

"Không có gì."

Anh ta nhướng mày: "Hình như chúng ta vẫn còn một số “món nợ” chưa tính toán xong thì phải?"

Tôi thản nhiên đáp trả: "Cháu trai, chúng ta có “món nợ” gì với nhau chứ?"

Hừ, anh rể tôi là chú của anh đấy!

Đúng là “kẻ tám lạng, người nửa cân”!

Nụ cười của anh ta tắt ngúm, gân xanh trên trán giật giật.

Cảm nhận được sát khí, tôi lập tức muốn "chuồn" ngay lập tức.

Nhưng vừa quay người, tôi đã suýt vấp phải một người đi đường.

Thẩm Trì Chu kịp thời kéo tôi vào lòng, cúi đầu nhìn tôi:

"Ngoan nào, đừng chạy lung tung."

Tim tôi đập lỡ một nhịp, sau khi định hình lại chuyện gì đang xảy ra, tôi bất mãn nói:

"Thả tôi ra!"

"Đừng nhúc nhích, lát nữa lạc đấy." - Hắn ta nói, càng siết c.h.ặ.t t.a.y tôi hơn.

"Anh coi tôi là con nít à? Đi đâu mà lạc?"

Thẩm Trì Chu nhìn tôi đầy ẩn ý, im lặng không nói.

Tôi nổi giận: "Họ Thẩm kia, anh có ý gì hả?"

Anh ta bỗng mỉm cười, đôi mắt như sáng bừng lên.

Rồi hắn ta giơ tay, nhẹ nhàng xoa đầu tôi:

"Hung dữ như vậy, trước kia toàn là giả vờ thôi phải không?"

Tôi im bặt, hai má nóng bừng.

Tôi mặc kệ anh ta dắt tôi đi. Những tòa nhà mang phong cách Gothic cổ kính, những con phố cổ kính, làn gió nhẹ thoảng qua,... tất cả đều khiến tôi như thiếu oxi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play