Tôi và chị gái tôi giống nhau như hai giọt nước, chỉ khác là chị ấy thích trêu hoa ghẹo nguyệt, còn tôi thì vừa tham tiền lại vừa mê trai. Chính vì thế, chúng tôi đã cùng bắt tay nhau thực hiện một kế hoạch hoàn hảo.
Chị ấy sẽ ra nước ngoài, trở thành "bạch nguyệt quang" trong lòng những gã đàn ông giàu có, còn tôi, với tư cách là thế thân của chị, sẽ thay chị ấy "xử lý" những kẻ si tình ấy. Sau mỗi phi vụ, chúng tôi sẽ chia nhau chiến lợi phẩm theo tỉ lệ ba - bảy.
Mọi chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ cho đến khi chị ấy gọi cho tôi trong cơn hoảng loạn:
"Em ơi cứu chị! Có con cá lớn cắn câu rồi, vừa giàu vừa đẹp, em mau sang đây!"
Vừa nhìn thấy ảnh "con cá lớn", tôi đã gật đầu cái rụp. Nhưng tôi nào đâu ngờ, khi tôi đang chuẩn bị cao chạy xa bay khỏi "mỏ vàng" hiện tại, thì đã bị anh ta tóm gọn.
"Muốn chạy trốn sau khi lừa đảo hả? Coi tôi là thằng đần sao?" - Nụ cười của anh ta lúc ấy lạnh lẽo đến rợn người.
Ôi trời ơi, có vẻ như chúng tôi đã chơi lớn quá rồi!
Chương 1: Ván bài nguy hiểm
Ba năm làm chim hoàng yến trong lồng son của Thẩm Trì Chu, tôi chưa bao giờ phải lo nghĩ đến chuyện cơm ăn áo mặc.
Nhưng giờ đây, anh ta sắp đính hôn với người con gái khác, đồng nghĩa với việc những ngày tháng an nhàn của tôi sắp kết thúc.
Trong giới thượng lưu, biết bao ánh mắt khinh thường vẫn luôn chĩa về phía tôi, nhưng tất cả đều bị anh ta dùng tiền bịt miệng. Ấy vậy mà giờ đây, khi hay tin anh ta sắp đính hôn, những kẻ ấy lại được dịp buông lời gièm pha.
Trong bữa tiệc tối hôm ấy, tôi đứng lặng lẽ một mình nơi góc phòng, gặm nhấm nỗi chua chát khi phải nghe những lời mỉa mai cay độc.
"Gà rừng mãi mãi không thể biến thành phượng hoàng, cô nên tỉnh mộng đi!"
Gương mặt tôi dần trở nên nhợt nhạt, nhưng tôi vẫn cố gắng đáp trả:
"Ít ra tôi cũng đã làm phượng hoàng ba năm, còn hơn kẻ cả đời không có lấy một ngày được làm phượng hoàng như cô."
Lời nói của tôi như chọc trúng chỗ ngứa của cô ta, khiến cô ta tức giận gầm lên:
"Cô đừng có mà đắc ý, cô chỉ là thế thân của chị gái cô mà thôi!"
Hai từ "thế thân" như nhát d.a.o cứa vào tim tôi, khiến tôi chao đảo suýt ngã.
"Thế thân cũng là thế thân của chị gái tôi, còn hơn kẻ muốn làm thế thân cũng chẳng ai thèm."
"Cô..."
Cô ta giận dữ đến mức run người, định hất thẳng ly rượu vang đỏ trên tay người phục vụ vào mặt tôi.
Ngay khoảnh khắc ấy, một bóng hình cao lớn đã kịp thời xuất hiện, chắn trước mặt tôi.
Rượu vang đỏ theo đó mà chảy dọc theo bộ vest đắt tiền của anh.
"Cố tiên sinh, anh không sao chứ?" - Tôi hốt hoảng hỏi.
Anh ta quay đầu nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm, yết hầu chuyển động.
"An Dật, em không sao là tốt rồi."
Sự quan tâm của anh khiến tôi cảm động cúi đầu, nhân cơ hội đưa mắt quan sát xung quanh.
Quả nhiên, tôi đã bắt gặp ánh mắt của một vài gương mặt quen thuộc. Những cậu ấm cô chiêu trong giới thượng lưu này đều là những người từng qua lại với chị gái tôi. Nói cách khác, họ là những con cá cùng một dòng sông. Còn chị gái tôi - An Mãn chính là "bạch nguyệt quang" trong lòng họ.
Còn tôi ư? Tôi chỉ là một "thế thân" được chuẩn bị sẵn, giống chị tôi đến tám phần, để thay chị ấy "an ủi" những gã si tình kia mà thôi.
Vâng, đây chính là "cơ nghiệp" mà chị tôi để lại cho tôi!
Và đây cũng là lý do khiến tôi tự tin đến vậy khi rời xa Thẩm Trì Chu!
Chương 2: Gặp gỡ định mệnh
Mười hai tuổi, bố mẹ tôi qua đời vì tai nạn xe hơi.
Tôi và chị gái bỗng chốc trở thành trẻ mồ côi.
Gia đình bác cả lấy cớ chăm sóc chúng tôi để chiếm đoạt nhà cửa, mang theo đứa con trai béo ú của họ đến giành lấy căn phòng vốn thuộc về tôi và An Mãn.
Chúng tôi bị đuổi lên căn gác xép chật hẹp, ẩm thấp.
Đêm đó, tôi sợ hãi ôm chặt lấy An Mãn, nức nở hỏi:
"Sau này chúng ta phải làm sao đây?"
Vốn dĩ chỉ hơn tôi một tuổi, ấy vậy mà An Mãn lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Chị ấy xoay người ôm tôi vào lòng, vỗ về:
"Đừng sợ, còn chị ở đây."
"Chị sẽ không để họ cướp đi những thứ thuộc về chúng ta, tin chị."
Nghe những lời chị nói, tôi khẽ "ừm" một tiếng, rồi dần chìm vào giấc ngủ trong tiếng hát ru lạc nhịp của chị.
Kể từ ngày hôm ấy, chúng tôi phải sống những ngày tháng thiếu ăn thiếu mặc, còn phải làm việc như osin không công cho gia đình bác.
May mắn thay, họ vẫn còn chút lương tâm, không ép chúng tôi bỏ học. Sau khi tốt nghiệp cấp 2, bác gái bắt đầu lộ rõ bản chất.
"Con gái con đứa học hành nhiều làm gì cho phí?"
"Để bác tìm cho hai đứa một nhà chồng tốt, sau này cũng đỡ khổ."
Nghe bà ta nói mà tôi cười thầm trong bụng, hóa ra đây là lý do vì sao dạo gần đây nhà tôi lại có nhiều người lạ đến thăm vậy.
Họ liên tục dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn tôi và An Mãn. Hóa ra là đang muốn bán chúng tôi lấy tiền.
Nhìn An Mãn đang thái rau, tôi thầm lo lắng. Chị ấy im lặng không nói, nhưng lại nhìn tôi bằng ánh mắt trấn an.
Vài ngày sau, một đám người hung dữ bất ngờ xông vào nhà, khiến bác cả và bác gái đang bàn chuyện tiền thách cưới với một người đàn ông lạ hoảng sợ.
Họ định ra tay đánh trả nhưng làm sao đấu lại với đám người cao to lực lưỡng kia, chẳng mấy chốc đã bị khống chế.
Tôi sững người, hốt hoảng chạy đi tìm An Mãn.
Nhưng rồi tôi sững lại khi nhìn thấy chị ấy đang run rẩy núp sau lưng một chàng trai.
Chàng trai ấy toát ra khí chất hơn người, khác hẳn với những người ở thị trấn nhỏ này. Anh ta cúi đầu an ủi An Mãn, đôi mắt dịu dàng như nước.
Khoảnh khắc ấy, dưới ánh trăng mờ ảo, trông họ đẹp tựa một bức tranh.
Và tôi, dường như đã hiểu ra chuyện gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT