Từng mảnh ký ức như thước phim tua chậm hiện lên trong đầu tôi.

Tôi lắc đầu, cố gắng xua đi những cảm xúc hỗn loạn trong lòng mình.

Phụ nữ trong giới "ăn cơm tàu, ngủ giường tre" như chúng tôi, điều tối kỵ nhất chính là rung động trước kim chủ.

Chia tay, đó là chuyện sớm muộn.

Vì vậy, dù có chút đau lòng, nhưng cũng chẳng sao.

Cửa phòng thay đồ bật mở, Cố Thời Sâm đã thay xong bộ vest lịch lãm.

Tôi mỉm cười, nói: "Chúng ta đi thôi."

Cố Thời Sâm đứng chặn trước mặt tôi, giọng nói trầm thấp, như đang cố kìm nén điều gì đó:

"Thẩm Trì Chu sắp đính hôn rồi, em còn muốn ở bên cạnh hắn ta sao?"

Sắc mặt tôi dần trở nên nhợt nhạt: "Không, em không tin, trừ khi chính miệng hắn ta nói với em."

"An Dật, đừng tự lừa dối bản thân nữa, An Mãn sẽ lo lắng cho em."

Không, giờ này chắc cô ấy đang mải mê quấn quýt bên tình mới rồi!

Cố gắng kìm nén cảm giác muốn đảo mắt, tôi nghẹn ngào nói:

"Nhưng mà... em không thể quên được anh ấy..."

Cố Thời Sâm nhìn thẳng vào mắt tôi, nói: "Có lẽ em nên cho người khác một cơ hội."

Tôi rưng rưng nước mắt, định nói gì đó thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:

"Anh muốn cô ấy cho ai cơ hội?"

Chương 7: Cuộc gặp gỡ bất ngờ

Thẩm Trì Chu xuất hiện với vẻ ngoài lạnh lùng, đầy nguy hiểm trong bộ vest đen lịch lãm.

Anh ta nhìn Cố Thời Sâm bằng ánh mắt sắc bén, không khí như đóng băng lại.

Cố Thời Sâm nhếch mép cười, nhưng nụ cười ấy lại không chạm đến đáy mắt:

"Thẩm tổng, hay là anh giải thích cho An tiểu thư nghe chuyện đính hôn đi, đừng có "ăn trong nồi, nhìn trong thúng" như vậy chứ!"

"Đó là chuyện của tôi với cô ấy, liên quan gì đến anh?" - Thẩm Trì Chu cười khẩy.

Cố Thời Sâm im lặng, quay sang nhìn tôi. Thẩm Trì Chu cũng nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo, khóe mày nhướng lên đầy khiêu khích.

Chết tiệt, hắn ta giận rồi!

Một người là kim chủ hiện tại, một người là kim chủ tiềm năng trong tương lai, tôi không thể đắc tội ai được!

Nghĩ vậy, tôi dồn hết tâm trí, diễn xuất như thể mình là người bị phụ bạc, sau đó chạy biến đi với tốc độ 800m/s.

Vừa về đến nhà, An Mãn đã gọi video call cho tôi.

"Em ơi, gã này bám chị dai quá, vừa giàu vừa đẹp trai, sang đây cứu chị!" - Giọng chị ấy đầy vẻ lo lắng.

Tôi nhíu mày: "Nhưng mà... Thẩm Trì Chu..."

"Thôi thôi, chẳng phải hắn ta sắp đính hôn rồi sao? Tra nam mà, bỏ đi!"

Lý do thì tôi hiểu, nhưng mà... một "mỏ vàng" như vậy đâu phải dễ kiếm!

Trong lúc tôi còn đang do dự, An Mãn đã gửi cho tôi một bức ảnh. Người đàn ông trong ảnh có bờ vai rộng, vòng eo săn chắc, vẻ ngoài cũng không hề kém cạnh Thẩm Trì Chu!

Tôi nuốt nước bọt, nói: "Được rồi, em sẽ đặt vé máy bay ngay!"

"Đặt vé đi đâu?"

Tôi giật mình, cứng đờ người.

Chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, chiếc điện thoại đã bị Thẩm Trì Chu giật mất.

Theo phản xạ, tôi nhào đến giật lại, nhưng hắn ta đã nhanh hơn một bước, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn tôi lấy một cái.

Tôi chỉ biết trơ mắt nhìn hắn ta đọc tin nhắn.

"Hừ!"

Tiếng cười khẩy vang lên bên tai, khiến tôi rợn tóc gáy.

"Thằng họ Thẩm kia như trâu húc mả, không biết điều gì gọi là lãng mạn?"

"Chán ngấy rồi, ước gì hắn ta ném cho em một tỷ rồi đuổi em đi cho xong!"

"Tên khốn nạn, sắp đính hôn đến nơi rồi còn dây dưa không dứt!"

"Tên này nhìn ngon trai hơn thằng họ Thẩm kia!"

Tôi nhắm chặt mắt, tuyệt vọng. Hắn ta cười giận dữ, hơi thở dồn dập, gằn từng chữ:

"Cái tên khốn nạn sắp đính hôn kia, chẳng lẽ là tôi sao?"

Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng tôi.

"Làm sao có thể chứ anh yêu, anh không biết là em yêu anh nhất trên đời sao?"

Vừa dứt lời, tôi đã bị hắn ta bế thốc lên, đi thẳng vào phòng ngủ.

"An Dật, em giỏi lắm!"

Hắn ta ném tôi xuống giường, trói chặt hai tay tôi lại, sau đó ghì chặt lấy tôi.

Khóe môi hắn ta nhếch lên nụ cười lạnh lẽo:

"Hai chị em cô giở trò "lừa tình" xong là muốn chạy trốn, coi tôi là người c.h.ế.t rồi sao?"

Tôi giả vờ đáng thương, nhưng trong lòng lại gào thét, trời ơi, toang rồi!

Nụ hôn mang theo sự trừng phạt cuồng nhiệt kéo đến.

Tôi rên rỉ vì đau.

Nhưng lần này, Thẩm Trì Chu không hề nhân nhượng, cho đến khi tôi sắp ngạt thở mới chịu buông tha.

Anh ta thở hổn hển, đôi mắt đen láy nhìn tôi chằm chằm:

"Xem ra phải cho em nếm thử sức mạnh của "trâu húc mả" thì em mới biết trước kia tôi đã nuông chiều em đến mức nào."

"Đừng kêu, tôi không mềm lòng đâu."

Lần này, tôi thực sự khóc rồi.

"Trì Chu... A Chu... Chu ca ca... em sai rồi!"

"Hừ!"

Tiếng cười khẩy đầy vẻ ma mãnh vang lên bên tai, như báo hiệu cho một đêm dài triền miên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play