4
Vừa xuất hiện ở cửa ký túc xá, đã có người hét lớn:
"Kẻ trộm điện thoại ra rồi kìa, mau bắt cô ta lại, đưa đến chỗ cô giáo chủ nhiệm, để nhà trường quyết định xử lý chuyện này thế nào!"
Tiểu Hồ muốn xông lên tóm lấy tôi. Tôi thở dài, bình tĩnh mở thời gian kích hoạt của chiếc điện thoại này cho mọi người xem:
"Trước khi vu oan người khác thì có thể điều tra rõ ràng không? Điện thoại của tôi là mới mua hôm qua, còn điện thoại của Dương Tĩnh Oánh đã mua được một năm rồi."
Đám đông vừa rồi còn hùa theo Tiểu Hồ và Dương Tĩnh Oánh lập tức ngây người, sau đó quay sang công kích hai người bọn họ:
"Bị điên à, coi chúng tôi là lũ ngốc hả?"
"Thánh thần ơi, nhìn kỹ thì đúng là như vậy thật, hóa ra là tự biên tự diễn."
"Tôi nhớ mặt hai người rồi đấy, Dương Tĩnh Oánh với Tiểu Hồ đúng không, hai đứa làm trò hề, ghê tởm."
Đám đông thấy không còn gì hay ho để xem nữa, nhanh chóng giải tán.
Dương Tĩnh Oánh cắn chặt môi, cô ta dùng ánh mắt ra hiệu điên cuồng với Tiểu Hồ, muốn Tiểu Hồ nghĩ cách gỡ gạc lại chút mặt mũi cho cô ta.
Phải nói là… Tiểu Hồ đúng là quân sư quạt mo của cô ta, rất nhanh đã nghĩ ra chiêu trò mới.
Chuyển hướng mũi nhọn sang Trình Lệ:
"Anh có biết làm giả sổ đỏ là phạm pháp không? Đây là tội làm giả giấy tờ của cơ quan nhà nước, nghiêm trọng hơn trộm điện thoại nhiều đấy."
Cô ta lấy điện thoại ra báo cảnh sát, vênh váo nhìn tôi:
"Chờ cảnh sát đến rồi xem hai người cãi thế nào."
Tôi khẽ kéo tay áo Trình Lệ, nhỏ giọng nói:
"Anh đừng sợ, cho dù sổ đỏ này là giả cũng không sao, em sẽ gọi điện thoại bảo cha em đưa cho anh cái mới."
Trình Lệ bình tĩnh, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi:
"Không cần đâu. Sổ đỏ này là thật. Cha anh là Lục Tồn."
Tôi????
Hả??? Cha anh là Lục Tồn? Vậy cha tôi là ai?
"Bạn của cha anh."
Được rồi.
Được, được rồi, Trình Lệ, anh hài hước thật đấy.
5
Cả đám chúng tôi bị đưa đến đồn cảnh sát. Sau khi chú cảnh sát điều tra phát hiện sổ đỏ là thật, liền kiên nhẫn giáo dục Dương Tĩnh Oánh và Tiểu Hồ:
"Hai em học sinh, tuy rằng hai em vừa tròn mười tám tuổi, nhưng đã là người trưởng thành rồi, phải học cách chịu trách nhiệm với hành vi và lời nói của mình, biết chưa?"
Dương Tĩnh Oánh sợ đến mức mặt mày tái mét, cô ta và Tiểu Hồ gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
…
Rất nhanh, chuyện Tiểu Hồ chuyển trường đã lan truyền khắp nơi. Mọi người đều đoán, cha của Trình Lệ chắc chắn là nhân vật tầm cỡ.
Tiểu Hồ ngu ngốc bị Dương Tĩnh Oánh lợi dụng, đắc tội với Trình Lệ, cho nên mới phải nhận kết cục chuyển trường. Dương Tĩnh Oánh bị lời đồn này dọa sợ. Cô ta lập tức mua cho tôi một ly trà sữa 20 tệ để "xin lỗi":
"Xin lỗi nhé Gia Nghi, trước đây đều là do Tiểu Hồ cứ nhồi nhét vào đầu tôi, nói điện thoại chắc chắn là do cô trộm, cho nên tôi mới hiểu lầm cô.
Ly trà sữa này coi như tôi xin lỗi cô, cô có thể tha thứ cho tôi không?"
Tôi biết cô ta làm vậy chỉ là giả vờ cho hai cô bạn cùng phòng mới xem thôi.
Quả nhiên, khi tôi từ chối ly trà sữa của cô ta rồi bỏ đi. Cô ta lập tức thay đổi sắc mặt, uất ức nói với hai cô bạn cùng phòng mới:
"Tôi chỉ là nghe lời người khác mà hiểu lầm cô ấy, tôi thật lòng muốn xin lỗi cô ấy, tại sao cô ấy lại như vậy chứ."
"Hu hu, tôi không muốn mất đi người bạn cùng phòng này, nhưng hình như cô ấy hoàn toàn không quan tâm đến mối quan hệ giữa chúng ta."
Nghe đến đây, tôi lớn tiếng đáp:
"Cô nói đúng, tôi thật sự không quan tâm."
6
Nhân lúc cuối tuần được nghỉ một ngày rưỡi, tôi liền trở về nhà.
Về đến nhà, tôi ngoan ngoãn bò đến trước mặt cha tôi hỏi:
"Cha ơi, cha có thể giúp con điều tra một người không? Con muốn biết cha của anh ấy là ai, cha anh ấy vậy mà lại có sổ đỏ Lệ Loan Phủ! Còn nói là bạn của cha nữa chứ!"
Cha tôi đang xem báo tài chính, tay khựng lại:
"Ai?"
"Trình Lệ."
"Trình Lệ là ai?"
"Là cái cậu mà hồi cấp ba con học cùng lớp, cứ thích ngửi người ta, nói trên người người ta có mùi thơm đặc biệt, không nhịn được mà hít hà mấy hơi liền. Lúc đó người ta còn nói con là đồ lưu manh, ghét con cả đời."
Mẹ tôi vừa ăn dưa hấu vừa cười trêu chọc tôi:
"Đúng không con yêu, mẹ nhớ không nhầm chứ?"
Tôi xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, vội vàng chạy về phòng. Dù sao thì, tộc Phượng Hoàng chúng tôi trời sinh không có khứu giác. Chỉ có thể ngửi thấy mùi của người thân, hoặc là mùi của người mình yêu. Rõ ràng Trình Lệ, thuộc về vế sau.
Lúc ăn cơm tối, tôi vẫn kể cho cha mẹ nghe chuyện Trình Lệ cầm sổ đỏ ra bồi thường thay tôi. Nghe xong, mẹ tôi nhíu mày:
"Cậu bạn học của con sao lại ngốc y chang con trai ngốc của Ảnh đế nhà bên cạnh vậy. Nghe nói, cô gái mà Tiểu Trình thích, nhà cô ấy không thích chú Trình, kết quả là Tiểu Trình vì người yêu, ra ngoài không dám nhận Trình Hạc là cha mình, đến giờ đã mấy năm không về nhà rồi.
Chú Trình tức giận khóa hết thẻ ngân hàng của Tiểu Trình, không cho một xu nào, kết quả là lần duy nhất Tiểu Trình về nhà, vậy mà là về nhà trộm sổ đỏ, ha ha ha cười c.h.ế.t tôi mất."
Tôi như ngẫm nghĩ điều gì đó rồi gật đầu.
Bốp!
Cha tôi đập mạnh xuống bàn, dọa tôi giật b.ắ.n mình.
"Xem ra không cần điều tra nữa, cậu bạn học tên Trình Lệ kia của con, chính là con trai của Trình Hạc!"
Ông ấy tức giận xông vào bếp, cầm một con d.a.o làm bếp rồi hùng hổ bước ra ngoài:
"Hai cha con bọn họ đúng là hồ ly tinh biến thành, suốt ngày đi mê hoặc người khác! Thằng cha quyến rũ vợ tôi không được, giờ lại để thằng con trai quyến rũ con gái tôi!"
Tôi kéo ông ấy lại:
"Đừng mà cha, cha đợi con đi hỏi xem cha anh ấy có phải là người cha muốn tìm hay không rồi hãy đi chém, nhỡ c.h.é.m nhầm người thì sao."
Cha tôi nghe vậy mới chịu bỏ d.a.o xuống. Tôi không dám tưởng tượng, nếu như lúc nãy có paparazzi chụp được cảnh ông ấy cầm d.a.o c.h.é.m Ảnh đế.
Hot search sẽ bùng nổ thành cái dạng gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT