2
Đúng lúc tôi quyết định đi tìm cô giáo chủ nhiệm để nói rõ mọi chuyện.
Dương Tĩnh Oánh lại mở livestream làm ầm ĩ dưới ký túc xá. Cô ta sai khiến Tiểu Hồ, để Tiểu Hồ thay mình mắng chửi tôi một trận ra trò, còn mình thì ngồi khóc lóc, đóng vai bông hoa trắng nhỏ bé đáng thương.
Dương Tĩnh Oánh vừa khóc vừa nói, giọng yếu ớt đáng thương:
"Mọi người ơi, chẳng lẽ chuyện này là tôi hiểu lầm bạn cùng phòng sao? Nhà cô ấy nghèo, điều kiện không tốt, bình thường chúng tôi không dám mặc đồ đẹp trước mặt cô ấy, ăn cơm cũng không dám mua mang về ký túc xá, sợ cô ấy không có tiền ăn cơm.
Bạn cùng phòng của tôi bình thường học cũng rất giỏi, tại sao lại làm ra chuyện như vậy chứ?"
Tiểu Hồ ở bên cạnh hát đệm:
"Chị Oánh, chị không biết đâu, có những người học giỏi nhưng nhân phẩm lại thối nát."
Cô ta cầm loa, hướng về phía ký túc xá hét lớn:
"Yêu cầu Lục Gia Nghi lập tức trả điện thoại cho Dương Tĩnh Oánh. Yêu cầu cô đừng chối cãi nữa, cả buổi sáng nay trong ký túc xá chỉ có mình cô, chị Oánh không mang điện thoại đi học, giờ chị ấy về, điện thoại biến mất, không phải cô trộm thì là ai?"
Đám đông hiếu kỳ ngày càng đông. Những người không biết rõ sự thật nghe theo lời của họ, cũng gia nhập vào đội ngũ hò hét:
"Yêu cầu Lục Gia Nghi lập tức trả điện thoại cho Dương Tĩnh Oánh!"
"Trộm cắp là phạm pháp! Yêu cầu nhà trường xử lý nghiêm Lục Gia Nghi! Yêu cầu nhà trường đuổi học loại học sinh có nhân phẩm bại hoại như thế này!"
Thậm chí có người còn nhặt thùng rác dưới đất ném lên:
"Lục Gia Nghi, loại người rác rưởi như cô, đáng lẽ phải ở trong thùng rác!"
"Dương Tĩnh Oánh, cái điện thoại này của cô bao nhiêu tiền?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến cả ký túc xá ồn ào bỗng chốc im lặng. Anh chàng hot boy nghèo kiết xác mà tôi thầm mến, Trình Lệ, đang đi ngược dòng người, tiến về phía trước.
Tại sao tôi lại nói anh ấy là hot boy nghèo kiết xác?
Bởi vì lần trước đi ăn cơm với tôi, đến lượt anh ấy thanh toán, anh ấy quét mã QR chai nước khoáng 3 tệ mà cũng báo số dư không đủ.
Gương mặt Dương Tĩnh Oánh lập tức đỏ bừng, cô ta e ấp, nũng nịu nói:
"Anh Trình Lệ, anh đến rồi… Không sao đâu, không đắt lắm, chỉ hơn một vạn tệ thôi.
Em với cô ấy là bạn cùng phòng, nếu cô ấy thật sự không có tiền, thì xin lỗi tôi một tiếng là được rồi, em cũng sẽ không ép buộc cô ấy."
Trình Lệ lạnh nhạt gật đầu, anh mở ba lô ra, lấy từ trong đó một cuốn sổ đỏ đưa cho Dương Tĩnh Oánh:
“Đây không phải là tiền sao? Cầm lấy, tôi đền cho em ấy."
Nói rồi, anh quay sang nhìn tôi.
"Được rồi Lục Gia Nghi, tiền tổn thất tinh thần của cô ta, tôi đền đủ rồi, em lại tát cho cô ta một cái đi."
Này anh bạn, không phải là tôi ngốc đâu nhé. Anh nhét sổ đỏ nhà mình trong cặp là để lúc nào cũng có thể lôi ra trả nợ à?
3
Tiếng "ồ" đồng thanh vang lên, chấn động màng nhĩ. Dưới ký túc xá như nổ bom:
"Cái gì? Tôi không nghe nhầm chứ!"
"Không phải chứ anh bạn, anh coi sổ đỏ nhà mình như tiền lẻ à? Ít nhất cái sổ đỏ này cũng mua được mấy chục cái iPhone rồi đấy!"
"Khoan đã mọi người ơi, mọi người nhầm trọng tâm rồi, trọng tâm chẳng phải là Trình Lệ bảo Lục Gia Nghi xuống tát Dương Tĩnh Oánh sao? Chẳng lẽ hai người này đang âm thầm hẹn hò sau lưng chúng ta?"
Nụ cười trên mặt Dương Tĩnh Oánh cứng đờ. Vẫn là Tiểu Hồ phản ứng nhanh, lập tức chất vấn Trình Lệ:
"Anh lấy sổ đỏ giả ra đây làm màu cái gì thế? Cha tôi làm bất động sản đấy, khu nhà mới của tập đoàn Lục thị là Lệ Loan Phủ còn chưa mở bán ra bên ngoài, cha anh là ai thế, chưa mở bán đã mua được nhà ở Lệ Loan Phủ rồi?"
Dương Tĩnh Oánh lập tức lấy lại tinh thần, giả vờ ra vẻ:
"Anh Trình Lệ, em biết anh muốn giúp Lục Gia Nghi, nhưng anh cũng không thể lừa dối em như vậy chứ. Em vẫn luôn cho rằng anh là người rất chính trực, không ngờ..."
Những người xung quanh xem kịch cũng không vui vẻ gì:
"Trình Lệ, sao anh lại như vậy, đẹp trai cũng không thể muốn làm gì thì làm chứ, nói dối trắng trợn như vậy, anh với Lục Gia Nghi chẳng khác gì nhau."
"Thật là buồn, trước đây còn coi Trình Lệ là nam thần, đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà bỏ qua nhân phẩm."
Thấy Trình Lệ còn bị mắng thảm hơn cả tôi. Tôi vội vàng mở cửa chạy xuống, vừa đi vừa gọi điện cho mẹ tôi. Đầu bên kia lập tức bắt máy:
"Sao thế con yêu, Godzilla?"
Godzilla là biệt danh của tôi. Nhưng giờ tôi không rảnh đôi co với mẹ về chuyện này, tôi hỏi dồn dập:
"Mẹ ơi! Con nhìn thấy có người cầm sổ đỏ nhà mình, là thật hay giả vậy?"
Mẹ tôi trả lời ngay lập tức:
"Có đấy, bạn bè thân thiết của cha mẹ đều có, ví dụ như nhà hàng xóm, chú Trình của con cũng có, mẹ tặng cho chú ấy đấy."
Tôi đột nhiên im lặng. Nhà hàng xóm của tôi là Ảnh đế Trình Hạc.
Chú Trình, Trình Lệ...
Chờ đã... Trên đời này sao có chuyện trùng hợp như vậy?
Nhưng mà cha tôi nói, chú Trình nhà hàng xóm là hồ ly tinh biến thành, từ nhỏ đến lớn ông ấy không cho tôi sang nhà hàng xóm chơi.
Ông ấy nói:
"Chú hàng xóm là con hồ ly tinh già xấu xa, con trai chú ấy là con hồ ly tinh nhỏ xấu xa, hồ ly tinh là khắc tinh của Phượng Hoàng, hồ ly ăn chim, Phượng Hoàng chúng ta chính là chim! Cho nên, nhất định phải cẩn thận với hai cha con bọn họ, nghe rõ chưa!"
Lúc đó, tôi ngây thơ gật đầu. Nghe nói cha tôi rất thù dai. Bây giờ xem ra, quả nhiên là thật. Chắc chắn là ông ấy vẫn còn nhớ chuyện chú Trình năm đó theo đuổi mẹ tôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT